XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Bích nô cô chưa lý luận xong, thì trong lúc ấy nghe có tiếng động nhè nhẹ, nó ngảnh lui liền thấy trong bóng tối có hai người đen ngòm, trên đầu trùm hai cái bao đựng than, đang đuổi theo nó, vừa chạy vừa nhảy ở đầu mấy ngón chân như ma quỷ.

Bích nô cô nghĩ thầm:
- Thôi, đích thị là quân cướprồi.
Không biết nên cất bốn đồng tiền vào đâu, nó ngậm vào mồm, dấu dưới lưỡi, rồi đâm đầu chạy. Nhưng nó vừa chạy được một bước, thì cánh tay bị níu lại và nghe một tiếng hét dữ dội:
- Muốn sống đưa tiền đây!
Bích nô cô trả lời không được vì mồm nó mắc ngậm mấy đồng tiền. Nó chỉ múa máy và ú ớ để tỏ cho hai thằng kia biết ( tuy chúng nó trùm kín đầu nhưng có moi hai lỗ hổng để nhìn ra cho tiện) nó chỉ là một thằng người gỗ nghèo xơ nghèo xác không có lấy một đồng tiền dính túi.
Hai thằng kẻ cướp vẫn dọa:
- Thôi đừng nhiều lời nữa! Chúng tao chỉ muốn lấy tiền thôi!
Bích nô cô lắc đầu và đưa tay ra dấu là nó không có.

Thằng cướp lớn nói:
- Đưa tiền ra không tao giết chết bây giờ!
Thằng nhỏ lặp lại:
- Giết chết!
- - Giết xong giết cả bố nó nữa!
- Giết cả bố nó nữa!
Bích nô cô la lên một giọng thất vọng:
- Không! Không! Đùng giết bố tôi.
Trong khi nó la, mấy đồng tiền trong miệng nó kêu rổn rảng.
- À quân kẻ cướp! Mày dấu mấy đồng tiền ở dưới lưỡi của mày à? Nhổ ra mau!

Bích nô cô vẫn không nhúc nhích.
- Mày giả điếc hử? Một chốc nữa mày sẽ coi tao! Chúng tao sẽ làm cho mày phải nhổ ra cho mà xem.
Một thằng chụp lấy chóp mũi Bích nô cô, một thằng cầm lấy càm nó kéo thật mạnh để nó phải há mồm ra, nhưng vẫn vô hiệu. Miệng Bích nô cô ngậm chặt như ai lấy đinh đóng khít lại.
Thằng cướp nhỏ lấy ra một con dao định thọc cái lưỡi vào mồm Bích nô cô mà nạy. Nhưng Thằng người gỗ nhanh như chớp, chụp chân tên cướp cắn một miếng, đứt lìa và nhổ ra đất. Nhưng nó ngạc nhiên biết bao, miếng thịt nó vừa nhổ ra chỉ là một cái chân mèo.
Thắng được một trận đầu, Bích nô cô trở nên bạo dạn, lấy tay cào cấu hai tên cướp để thoát thân. Nó nhảy qua rào và băng qua các cánh đồng. Bọn cướp đuổi theo nó như chó săn đuổi bắt thỏ. Và cái thằng cụt cẳng, không biết nó đã làm thế nào để chạy nhảy mà đuổi theo được.
Chạy được chừng mười lăm cây số, Bích nô cô mệt quá, nó thấy nguy mất rồi nên leo lên cây sồi cao vút và ngồi trên một cành cây gần đọt. Hai tên cướp cũng định leo thử nhưng chúng vừa lên đến lưng chừng thì đã phải tụt xuống và ngã lăn ra đất, chân tay đều trợt cả! Nhưng chúng vẫn không chịu thua, nhặt củi khô để đốt. Chẳng bao lâu, gió vụt thổi, cây sồi cháy phật lên như một ngọn đèn.

Bích nô cô không muốn chết như một con chim bồ câu quay. Nó đánh phóc một cái nhảy xuống, rồi lủi vào đám ruộng nho.
Bọn cướp lại đuổi theo nó, như không biết nhọc mệt là gì.
Trời lần lần tỏ rạng, Bích nô cô đang chạy thì thấy trước mặt một ciá hố rộng và sâu, nước đục ngầu như cà phê sữa.
Làm sao bây giờ?
Nó đếm:
- Một … hai …ba … rồi thì đánh một phóc nhảy qua bờ bên kia.
- Bọn cướp cũng nhảy theo nhưng đến được nữa chừng thì rơi tõm xuống hố, nước bắn lên tung toé.
- Bích nô cô bật cười, nhưng vẫn chạy:
- Giỏi đó! Các ông tướng cướp ơi!

Bích nô cô tưởng chúng đã chết chìm mất rồi, nhưng khi ngảnh nhìn lại thấy hai thằng kia vẫn mải miết chạy theo sau lưng nó, cái bao trùm trền đầu, nước chảy xuống ròng ròng như hai cái thúng lủng.






Chương 15

Bọn cướp vẫn đuổi theo Bích nô cô và sau khi bắt được thằng người gỗ chúng đem treo cổ lên một cành sồi lớn.

Bích nô cô thất vọng định nằm dài ra đất để chịu trận. Nhưng nhìn quanh mình nó thấy sau những vòm cay xanh, một điểm sáng. Đó là một cái nhà trắng như tuyết.
Nó nghĩ bụng:
- Nếu mình còn đủ sức chạy thẳng đến cái nhà ấy thì chắc là thoát nạn. Không để mất một phút, nó chạy như điên, như cuồng, băng qua khu rừng ấy.
Nó gõ cửa! Chẳng một ai trả lời cả.
Nó đập mạnh hơn vì nghe tiếng chân và hơi thở của hai thằng kẻ cướp mỗi lúc một gần.
Vẫn im lặng như trước.
Biết gõ nữa chẳng ích lợi gì, nó thất vọng quá, mơí lấy tay để đấm ; chân để đạp vào cửa.

Một người con gái trẻ và đẹp với mái tóc xanh hiện ra trong khung cửa sổ. Mặt nàng trắng như bạch lạp, hai mắt nàng nhắm lại, và hai tay vòng trước ngực. Nàng nói nhưng môi vẫn không động đậy, giọng nhỏ nhẹ như từ cõi âm đưa lại:
- Trong nhà này còn có ai nữa đâu! Mọi người đều đã chết cả rồi.
Bích nô cô vừa khóc vừa la:
- Ít nhất nàng cũng mở cửa cho tôi vào với!
- Chính tôi cũng đã chết rồi.
- Chết! Thế thì nàng đứng làm gì ở cửa sổ thế?
- Tôi chờ người ta đem quan tài đến để khiêng tôi đi!

Nói xong, nàng biến mất và cửa sổ êm đềm đóng lại.
Bích nô cô la lớn:
- Nàng tóc xanh xing đẹp kia ơi! Nàng làm phúc mở cửa cho tôi với! Hãy thương hại thằng trẻ con khốn khổ này đang sắp bị lọt vào tay quân cư ….
Nó nói chưa trọn chữ thì đã bị thộp cổ và nghe giọng hai tên cướp dọa nạt:
- Lần này thử mày có thoát khỏi tay chúng tao không?
Bích nô cô trông thấy cái chết trước mắt, nó run quá đến nỗi những khớp xương chân gỗ kêu trèo trẹo và những đồng tiền vàng chạm vào nhau thành tiếng.
Bọn cướp hỏi:
- Giờ mày có chịu hả họng ra không? Hả họng không? Mày không trả lời hử? Để xem! Lần này chúng tao làm cho mày phải mở miệng.
Chúng nó rút hai con dao găm lớn và dài như dao cạo đâm phập vào lưng Thằng người gỗ.

Cũng may Thằng người gỗ làm bằng thứ gỗ tốt nên lúc dao đâm vào bị mẻ tan, thành trăm nghìn mảnh, khiên bọn cướp chỉ còn trên tay có hai cái cán. Chúng mình nhau để bàn bạc.
Một thằng nói:
- Tao có cách. Phải treo cổ nó lên. Chúng ta hãy treo cổ nó lên.
Thằng kia lặp lại:
- Treo cổ nó lên.
Tức thì Thằng người gỗ bị trói cặp cánh, hai tay vòng ra phía sau lưng. Đoạn bọn cướp tròng dây thong lọng vào cổ nó rồi treo lên một cành cây rất lớn. Bọn cướp ngồi đợi cho đến lúc thằng này tắt thở. Nhưng đợi đã ba tiếng đồng hồ mà cặp mắt của Thằng người gỗ vẫn mở trừng trừng và miệng vẫn ngậm chặt lại, thân mình nó cũng chẳng dãy dụa gì cả.

Đợi lâu quá, bọn cướp cười và nói với Bích nô cô:
- Thôi để ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây, chúng tao mong rằng mày sẽ lễ phép mà chết, còn mồm thì mở ra nhé!
Thế rồi chúng bỏ đi.
Trong lúc ấy, một ngọn gió từ phương Tây nổi lên thổi rất mạnh, đưa Thằng người gỗ quay vòng vòng một lúc, ồn ào như tiếng chuông khua trong các buổi lễ.
Gió đưa như thế làm cho Thằng người gỗ rất đau đớn. Cái nút thắt cứ siết mãi vào cổ nó, khiến nó nghẹt quá thở không được nữa.
Dần dần, cặp mắt nó mờ đi. Nhưng trong lúc nó có cảm giác tử thần sắp đến bắt nó, thì nó hy vọng một bàn tay từ thiện nào đó sẽ cứu vớt nó!
Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy ai đến, thì hình ảnh ông bố đáng thương của nó hiện ra. Khi sức cùng lực kiệt, mồm nó còn lẩm bẩm:
- Bố ơi bố; nếu bố có mặt tại đây!...

Vì hụt hơi nên nó không nói tiếp được nữa. Nó nhắm mắt, mở miệng, buông xuôi hai chân, dãy dụa một cái rất mạnh rồi thẳng đờ ra.



Chương 16

Nàng thiếu nữ tóc xanh đem Bích nô cô về, đặt nó trên giường và mời bác sĩ đến chẩn mạch xem thử nó còn sống hay đã chết.

Trong lúc Bích nô cô bị quân cướp treo lên cành cây và sắp sửa chết, thì nàng thiếu nữ tóc xanh lại đứng ở cửa sổ. nàng cảm động và thương hại khi thấy Thằng người gỗ bị treo cổ và ngọn gió Tây thổi tòn ten trông như nó đang khiêu vũ....
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Thằng Người Gỗ Full
» Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ Full
123456»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo