XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Bố mày còn sống chứ?

- Bố con còn sống. Mẹ con thì chưa bao giờ con biết đến.
- Nếu tao ném mày vào lửa thì chắc là bố mày đau khổ lắm nhỉ? Tao thương hại cho mày! Ách xì!... Ách xì! …. Ông lại hắt hơi luôn ba lần nữa.
- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Cám ơn! Nhưng mà mày cũng thương tao với chứ! Tao không có củi để quay cừu đây này! Mày đã làm cho tao thương hại tình cảnh mày thì tao tha cho mày đó. Nhưng nếu tha cho mày thì tao cũng phải bắt một thằng người gỗ khác trong đoàn ca kịch của tao để thay vào.Cảnh sát đâu?
Nghe gọi, hai viên cảnh sát bằng gỗ cao và gầy, đầu đội mũ, tay cầm gươm chạy lại;
Nuốt Lửa cất giọng ồ ồ nói:
- Bắt thằng hề này, trói cổ nó lại và ném vào lửa. Tao muốn cừu quay cho thật chín.

Hãy tưởng tượng thằng hề trong lúc ấy, nó khiếp quá lăn dài ra đất. Bích nô cô thấy thế, quỳ xuống chân ông chủ gánh hát khóc sướt mướt, đến nỗi ướt cả chòm râu của ông ta. Nó rên rĩ:
- Xin ông hãy rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là ông cả.
- Xin đại nhân rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là đại nhân cả.
- Xin Cụ Lớn rộng lòng thương xót.

Nghe hai tiếng “Cụ Lớn”, ông chủ gánh hát há rộng mồm ra. Bây giờ trông ông có vẻ hiền hậu và bặt thiệp lắm. Ông nói với Bích nô cô:
- Con muốn gì nhỉ?
- Xin Cụ Lớn rộng lòng tha cho thằng hề này.
- Không thể nào tha cho nó được. Vì tao đã tha mày thì tao phải bỏ nó vào lò để quay cho chín cừu của tao!
Bích nô cô đáp một giọng tự phụ:
- Thế thì đã có cái mũ bằng ruột bánh này!
Nó vừa nói vừa ném mũ xuống đất:
- Việc phải thì phải làm chứ! Cảnh sát đâu? Trói cái mũ này lại bỏ vào bếp cho tao! Để cho một người bạn của tao phải chết thì thật là vô lý.

Những lời ấy, nói với một giọng hùng dũng, mạnh mẽ khiến cho những đám người gỗ có mặt tại đó cũng phải rơi lệ.
Nuốt Lửa, ban đầu cố giữ nét mặt lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lần lần cũng cảm động và hắt hơi luôn bốn năm lần, đoạn đưa hai tay ra vẫy Bích nô cô đến:
- Con là một đứa bé ngoan lắm! Hãy lại đây mà ôm lão
Bích nô cô chạy lại và như một con sóc, nó leo lên chòm râu của ông chủ hát và hôn một cái vào chót mũi của ông ta.
Thằng hề hỏi một giọng nho nhỏ:
- Thế con cũng được tha chứ?
- Ừ! Mày cũng được tha.

Ông lắc đầu và thở dài:
- Thôi được! Hôm nay tao hãy tạm ăn thịt cừu sống vậy. Nhưng lần khác chúng bây hãy coi chừng! Đứa nào rơi vào tay tao thì phải biết!
Cái tin ân xá ấy đưa ra, tất cả bọn người gỗ đều kéo cả ra sân khấu, thắp đèn lên như một buổi dạ hội và cùng vui đùa nhảy nhót với nhau mãi đến trời sáng hẳn cũng vẫn còn nhảy.






Chương 12

Nuốt Lửa cho Bích Nô Cô năm đồng tiền vàng để đem về cho bố Gia Bích.
Lẽ về nhà, thì nó bị chú Chồn và chú Mèo quyến rủ và nó liền đi theo hai gã này.

Qua ngày hôm sau, Nuốt Lửa gọi Bích nô cô đến để hỏi chuyện:
- Tên bố mày là gì?
- Dạ, Gia Bích.
- Làm nghề gì?
- Dạ, nghề nghèo khổ.
- Nghề ấy có kiếm được khá tiền không?
- Dạ kiếm được nhiều ít thì con không rõ, nhưng bố con không bao giờ có lấy một đồng xu dính túi. Bố con chỉ có cái áo bành tô đã cũ, cũ nhiều lắm. Nhưng đến khi không có tiền để mua sách vần cho con, bố con phải bán quách nó đi. Nghĩ đến điều ấy rõ cũng thảm thương thật!
- Khốn khổ chưa! Làm lão thương hại quá. Đây, năm đồng tiền vàng đây! Chạy mau về nhà mà đưa cho bố mày và nói tao gửi lời thăm nhé!

Lẽ tất nhiên là Bích nô cô nhiệt liệt cảm tạ ông Nuốt Lửa. Nó hết ôm người gỗ này đến ôm người gỗ kia, không sót một đứa nào cả, cho đến cả mấy viên cảnh sát nữa!
Nỗi vui mừng không sao kể xiết, nó từ giã mọi ngươờ để ra về. Nhưng mới đi được chừng năm trăm thước, nó gặp một chú Chồn và một chú Mèo đang khập khểnh dựa vào nhau để đi, như hai người bạn nương tựa nhau trong cơn hoạn nạn.
Chú Chồn dựa vào chú Mèo, còn chú Mèo để cho chú Chồn dẫn đường.
- Chào bác Bích nô cô!
Chú Chồn cúi đầu lễ phép chào.
- Sao hai người lại biết ta?

- Tôi quen với thân phụ bác lắm.
- Ngươi gặp bố của ta ở đâu?
- Tôi gặp bố của bác chiều hôm qua, ngồi trước thềm nhà.
- Lúc ấy bố ta đang làm gì thế?
- Đang run lên vì rét, chỉ tại ông cụ chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi.
- Tội nghiệp cho bố ta chưa? Nhưng nhờ trời từ hôm nay trở đi, bố ta không còn lạnh run như thế nữa.
- Vì sao thế?
- Vì hôm nay ta đã trở thành một nhà quý phái rồi.
- Bác mà quý phái à?

Chú Chồn cười một giọng kiêu ngạo, Chú Mèo cũng cười theo, nhưng muốn Bích nô cô khỏi biết, nó lấy hai chân trước, giả vờ vuốt lại chòm râu mép cho láng.
Bích nô cô nổi giận nói:
- Có gì mà đáng cười đâu? Ta không muốn làm cho bọn ngươi chảy nướcmiếng làm gì, chứ hiện ta có năm đồng tiền vàng ở trong túi ta đây này.
Nói đoạn nó móc túi lấy ra khoe số tiền của ông Nuốt Lửa đã cho nó. Nghe những đồng tiền vàng kêu rổn rảng êm tai quá, chú Chồn tự nhiên duỗi chân ra, còn chú Mèo mở lớn cặp mắt như hai ngọn đèn xanh, nhưng nó nhắm ngay lại nên Bích nô cô không hay biết gì cả.
- Bây giờ bác định dùng số tiền làm gì nhỉ?
- Trước hết, ta mua cho ông bố ta một cái áo bành tô mới bằng vàng, bằng bạc, nút bằng kim cương, rồi ta lại mua một quyển sách vần cho ta nữa.
- Mua sách vần cho bác?
- Đích thị rồi! Vì ta thích đến trường để học tập.
- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi gãy mất một chân.
- Cầu trời Phật phù hộ cho bác! Chỉ vì ham mê đèn sách mà tôi đến nỗi mù mất cả cặp mắt.

Trong lúc ấy một con sáo già đậu trên cái hàng rào gần đấy hót lên mấy tiếng và nói:
- Bích nô cô! Đừng nghe những lời khuyên can của bọn nó. Bằng không, ngươi sẽ hối hận.
Thương hại cho sáo già! Nó đừng nói có phải hơn không! Chú Mèo đánh phóc một cái nhảy lên chụp cổ sáo già nhai một miếng nuốt trọn cả xương thịt lẫn lông lá.
Sau khi ăn và rửa miệng xong, chú Mèo lại nhắm mắt đóng trò mù như trước.
- Tội nghiệp cho sáo già chưa? Sao ngươi lại tàn nhẫn với nó như vậy?
- Tôi muốn cho nó một bài học để bạn sau đừng có dính líu đến công việc của người khác.
Đi được nửa đường thì bỗng dưng chú Mèo dừng lại nói với Bích nô cô:
- Bác có muốn giàu to không?
- Ngươi nói thế nghĩa là gì?
- Nghĩa là bác có muốn năm đồng tiền quèn ấy biến thành trăm, thành nghìn, vài nghìn không?
- Lạy Trời, lạy Phật! Nhưng phải làm thế nào mới được chứ?

- Rất giản dị. Bác đừng về nhà nữa. Hãy đi theo chúng tôi.
- Nhưng mà đi đâu?
- Đến xứ Phĩnh Phờ.
Bích nô cô nghĩ ngợi một lát rồi tỏ vẻ quả quyết:
- Không! Không thể nào đi được! Giờ đây ta đã gần tới nơi rồi, ta muốn vào nhà ngay kẻo bố ta đợi. Hôm qua ta không về, ông bố ta đã sầu não biết bao! Ta rõ là một đứa con bất hiếu. Dế Mèn đã nói với ta một câu rất có lý: “Trên đời này, những đứa trẻ nào không biết vâng lời cha mẹ thì không bao giờ được sung sướng”.

Chính ta cũng công nhận điều đó là đúng. Vì ta đã từng gặp nhiều điều không may rồi. Như chiều hôm qua ở trong nhà ông Nuốt Lửa, ta đã gặp một sự nguy hiểm, nghĩ đến cũng đủ rùng mình.
Chú Chồn nói:
- Thế thì bác cứ làm theo ý bác, có gì thì đáng kiếp bác!
Chú Mèo lập lại:
- Đáng kiếp bác!
- Bích nô cô! Bác hãy nghĩ cho kỹ! Bác đã từ chối một cái tài sản lớn đó! Năm đồng tiền vàng mà chỉ trong một hôm là thành hai nghìn lập tức!...
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo