Anh không chỉ muốn giam cầm cô ở bên người anh, mà anh còn muốn tấm lòng cô, trái tim cô. Anh muốn cô yêu anh.
Đi ra khỏi nhà hàng, đoàn người liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến hộp ddeem, uống rượu, ca hát, gọi người hầu hạ. Lăng Khiên ngồi ở trong gõ nhìn nụ cười dâm đáng mà hèn mọn trên mặt những người khác, trong lòng cảm thấy phiền não dị thường. Vốn là cuộc xã giao, làm ăn bình thường nhưng lại để cho anh cảm thấy ác cảm, anh đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, ném cho cô chồng tiền, khoát tay nói: “Đi ra ngoài đi.” Trong lúc mọi người đang cười nhạo mình, anh lại cúi đầu uống hết chén rượu đỏ, một chén rồi một chén, cho đến khi dạ dày truyền đến trận đau đớn mới thôi. Lòng trống vắng.
Ngày thứ hai, Đồng Yên sáng sớm đã rời giường, cô không phải là một người hiếu động, nhưng là ở trên giường suốt một ngày dài, thực tại có chút không chịu được. Cẩn thận đi dép vào, quay trở lại phòng khách, cô mở máy nghe nhạc lên, cho dự một chút nhấn bái hát, nghe giọng hát và giai điệu vọng ra, ngồi ngay trên sàn nhà, ôm lấy hai chân, một lần rồi lại một lần nghe bài hát phát đi phát lại.
Nghe đến đoạn điệp khúc, cô lại không kìm được khóc nấc lên, bất quá đau đớn trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông của van lên, cô từ từ đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt đi.
Cô cho là Lăng Khiên, nhưng mở cửa ra lại là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, đeo một cái kính đen tư văn ưu nhã, rất anh tuấn, bộ dạng thư sinh nho nhã.
“Anh tìm ai?”
Người đó cười cười ôn hòa: “Cô là Đồng Yên?”
Đồng Yên nghi ngờ gật đầu.
Người đó hướng cô vươn tay: “Tôi là Lục Tư Triết, là bạn đồng học đại học với Lăng Khiên cũng là bạn hợp tác làm ăn với cậu ấy.”
Đồng Yên có chút cảnh giác nhìn anh, cũng không bắt tay anh.
Tư Triết cũng không hề tức giận, ngược lại cười đến thoải mái, sau đó gọi điện thoại nói hai câu gì đó, rồi đưa cho cô.
Đồng Yên do dự nhận lấy điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói quên thuộc: “Đồng Yên! Tư Triết là bạn anh, hôm nay anh có việc bận không thể đến được, anh đã nhờ cậu ấy đến đưa em đi bệnh viện thay thuốc.”
“À, vâng. Được.” Đồng Yên ngoan ngoãn đáp.
“Mấy ngày tới anh cũng sẽ rất bận, nếu còn cần đến bệnh viện thay thuốc nữa thì em cứ nói với Tư Triết.”
“Vâng.”
Lăng Khiên ở đầu bên kia bỗng nhiên nói nốt một câu: “Nếu có thể đi thì cũng đừng để cho cậu ta ôm.”
Hết chương 8.
Chương 9: Thợ săn chờ đợi.
Editor: Vitamin B2
Đồng Yên do dự nhận lấy điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói quên thuộc: “Đồng Yên! Tư Triết là bạn anh, hôm nay anh có việc bận không thể đến được, anh đã nhờ cậu ấy đến đưa em đi bệnh viện thay thuốc.”
“À, vâng. Được.” Đồng Yên ngoan ngoãn đáp.
“Mấy ngày tới anh cũng sẽ rất bận, nếu còn cần đến bệnh viện thay thuốc nữa thì em cứ nói với Tư Triết.”
“Vâng.”
Lăng Khiên ở đầu bên kia bỗng nhiên nói nốt một câu: “Nếu có thể đi thì cũng đừng để cho cậu ta ôm.”
Mặt Đồng Yên đỏ bừng, có chút lúng túng đáp một tiếng, sau đó trả điện thoại lại cho Lục Tư Triết.
“Thật không tốt. Mờ anh vào.”
Lục Tư Triết cầm lấy điện thoại, cười cười, đi vào trong phòng. Đồng Yên rót một chén trà cho anh, rồi trở về phòng ngủ thay quần áo.
Mười mấy phút đồng hồ sau, hai người ra khỏi nhà, vào thang máy. Lcuj Tư Triêt nhìn cô cười đến mập mờ không rõ.
Đồng Yên nhíu mày, không hiểu hỏi anh: “Lục tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Lục Tư Triết nhìn chân cô một chút, cười khẽ: “Lăng Khiên nói là nếu thấy cô bước đi có nhíu mày sẽ cho tôi ôm cô lên xe. Tôi đang quan sát.”
Đồng Yên nháy mắt mặt đỏ bừng, cúi đầu cảm thấy quẫn bách không dữ, oan ức nói: “Thực ta tự thôi có thể đi được, anh ấy không cần ôm tới ômđi, còn không cho phép phản đối. Thực sự bá đạo muốn chết.”
Tư Triết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Cậu ta nổi danh bá đạo. Tôi đôi khi cũng bị hắn chọc giận gần chết.”
Đồng Yên nhìn anh mãnh liệt gật đầu, cảm thấy có đồng minh: “Đúng vậy. Không để ý đến cảm giác của người khác một chút nào. Mình muốn thế nào thì mọi việc phải thế đấy.”
Trong suốt đường đi, hai người nháy mắt tìm chung được chủ đề, chính là không ngừng khinh bỉ Lăng mỗ, huống chi Tư Triết đem chuyện ở đại học kể cho Đồng Yên nghe, chọc cho Đồng Yên không ngừng thoải mái cười to.
Từ bệnh viện đi ra, Tư Triết nói muốn cùng cô ăn cơm trưa, Đồng Yên hớn hở đáp ứng. Cô cảm thấy Tư Triết là một người ôn hòa, nho nhã lễ độ, so vớt cái người kia thì sống chung còn tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, Lục Tư Triết đưa Đồng Yên trở về nhà, sau đó lái xe trở lại công ty.
Tập đoàn Viễn Đông. Phòng làm việc của Tổng tài.
Lục Tư Triết không có gõ cửa mà trực tiếp đi vào trong phòng.
Sau bàn làm việc, người đàn ông đang nhìn vào màn hình máy vi tính, dường như mạn bất kinh tâm mở miệng: “Cô ấy thế nào?”
Tư Triết ngồi đối diện với Lăng Khiên, cầm lấy điện thoại của anh gọi nội tuyến, muốn một ly café rồi mới mở miệng: “Khôi phục rất tốt. Hai ngày nữa là khỏi hẳn.”
“Ừ.” Lăng Khiên đáp một tiếng, sau đó đưa cho Tư Triết một phần văn kiện, rồi nói: “Mấy cái này dành cho cậu.”
Tư Triết nhận lấy rồi để qua một bên, hiển nhiên là không có hứng thú cùng anh thảo luận công sự.
“Cậu không hỏi xem tớ đối với cô ấy như thế nào sao?” Giọng nói có chút trêu chọc Lăng Khiên giương mắt khiêu mi nhìn anh: “Cậu có ý kiến gì? Ít chú ý tới cô ấy thôi, nếu không tớ giết cậu đấy.”
“Vậy sao? Săn thú với con mồi là một chuyện rất bình thường mà.”
“Mẹ kiếp! Cậu không có chuyện gì khác để nói thì cút ra ngoài cho tôi.” Giọng nói của Lăng Khiên rất không có thiện ý.
Lục Tư Triết trên mặt cười khẽ. Anh đối với việc có thể chọc chuyện tình của Lăng Khiên đến bây giờ không biết mệt. Kể từ khi vô tình thấy ảnh Đồng Yên trong ví da của Lăng Khiên, anh thỉnh thoảng lại dùng việc này khiêu khách hắn, lần này thấy người thật rồi, nếu không hùn hăng đùa giỡn hắn một phen, kia cũng không biết từ bạn tốt phát âm thế nào.
Lục Tư Triết chậm rãi uống café, hoàn toàn không có ý tứ rời đi. Lăng Khiên nhìn bộ dáng rất muốn ăn đòn kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ thấy cậu thật sự rất nhàn rỗi nhỉ?”
Nói xong gõ lạch cạch trên bàn phím, anh không thèm nhìn hắn nữa.
Lục Tư Triết nhún nhún vai, thầm nghĩ: “Tôi thà bề bộn nhiều việc, thà rằng buổi tối làm thêm giờ đến rạng sáng cũng không nguyện buông tha bộ dáng kinh ngạc của cậu”. Anh hắng giọng một cái, từ từ mở miệng: “Buổi sáng căn bản cậu có thể không cần phải tham gia buổi họp. Tại sao lại không tự mình đưa cô ấy tới bệnh viện?”
Lăng Khiên cũng không thèm quay đầu, nhấn chuột hai cái, trên mặt cương một chút: “Tớ có chuyện khác.”
“Chuyện gì còn có thể quan trọng hơn sủng vật nhỏ của cậu vậy?”
Lăng Khiên nghe được ba chữ “sủng vật nhỏ”, vẻ mặt lập tức hòa hoãn rất nhiều, quay lại nhìn Tư Triết nói: “Cậu cũng cảm thấy cô ấy giống sủng vật?”
Lục Tư Triết gật đầu, vẻ mặt hóm hỉnh: “Giống! Thật biết điều, rất tốt và còn hay nói.”...