XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Vừa rồi nghe nói Hạnh Phương đưa bạn đến đây chụp ảnh phải không?
- Vâng…
- Và cô đã gạ gẫm thằng bé về chuyện chụp ảnh khoả thân?
“À, cô ả mặt đẹp đã đặt điều hay thật!” Vân chợt muốn nhổ nước bọt. Nàng nhìn thẳng vào mắt bà chủ nghiêm nghị nói:
- Cháu không làm như thế.
- Vậy sao Hạnh Phương kể với tôi là chính tai nó nghe được cô… mời chào Long? Bố mẹ Long với tôi là chỗ thân tình. Thằng bé với Hạnh Phương cũng đang rất thân mật. Cô làm ở đây lâu thì phải biết chứ.
Bà Hạnh Nhu biết Vân từng quan hệ với nhiều đàn ông, bà ta đang nhắc nàng rằng đừng có mồi chài con rể tương lai của bà đấy!
- Vâng thưa giám đốc, cháu biết - Vân cười nhạt, nàng đứng dậy đặt phong bì đựng đơn thôi việc lên bàn - Cháu xin phép nghỉ việc từ hôm nay.
Bà Nhu chưng hửng nhìn lá đơn. Có phải bà không biết đứa con gái của bà đã thêm thắt dựng chuyện đâu. Bà chỉ định nặng nhẹ với Vân một đôi câu để ra uy giám đốc thôi mà. Phản ứng của nàng khiến bà bối rối. Cô ta mà thôi thì biết tìm đâu ra người được việc như thế đây!
- Tôi cũng chỉ nhắc nhở cháu vậy chứ không yêu cầu cháu phải kiểm điểm gì cả, cháu cất đơn này đi. Long và Hạnh Phương chắc cũng…
- Không, thưa cô, cháu không có gì để nói về việc vừa qua. Ý định thôi việc của cháu xuất phát từ lý do cá nhân, cháu đã ghi rõ trong đơn.
Hạnh Nhu giở tờ giấy đọc qua, “để điều trị bệnh”.
- Cháu bị bệnh gì? Sao không nói với tôi sớm để công ty tạo điều kiện…
“Lại nói đãi bôi!” Vân nghĩ thầm, nàng chìa ra một hồ sơ bệnh án đã chuẩn bị sẵn:
- Cháu bị suy nhược thần kinh và thoát vị đĩa đệm cột sống, cần nghỉ ngơi hoàn toàn ít nhất 2-3 tuần.
- Cháu cứ nghỉ hẳn một tháng hoặc tháng rưỡi.
- Bác sĩ bảo nếu có khỏi hẳn cũng phải tuyệt đối tránh gắng sức mà công việc ở đây khi vào mùa thì rất căng…
- Tôi sẽ tuyển mấy người nữa phụ cho cháu. Cháu cần thêm gì thì…
“Quá muộn rồi bà chủ ạ!” nàng nghĩ thầm, cúi mặt vờ làm ra vẻ khổ sở:
- Rất cảm ơn cô nhưng cháu chỉ mong cô chấp nhận đơn nghỉ của cháu. Cháu xinphép về luôn, lát nữa cháu phải đi khám lại.
Chào bà chủ mà từ lúc này đã trở thành bà chủ cũ, Vân đi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Tạt qua phòng mình lấy túi xách và mấy thứ lặt vặt chưa kịp dọn dẹp hết, nàng ôm chúng ra chiếc mini dựng ở vỉa hè. Đặt tất cả lên trước yên, phía trên chỗ để chân, nàng lên xe đạp thật mạnh. “Tình yêu mini tro của hoa hồng” chắc cũng thấu hiểu tâm trạng và tình cảnh của chủ lúc này nên nổ giòn giã ngay lập tức, nàng phóng xuống đường ra thẳng quán café vỉa hè quen thuộc. Đã khá lâu rồi nàng không được uống cà phê vào một buổi sáng ngày thường.
Mùa xuân, trời vẫn lạnh và hơi ẩm ướt nhưng bù lại cây cối lại có vẻ tươi mát hơn, cây bàng trước cửa quán trổ lộc non như những ngọn nến màu lục thắp trên cành. Vân áp tách cà phê âm ấm lên má bâng quơ ngắm nhìn. Ngày mai hoặc ngay chiều nay nàng phải xách máy đi chụp lộc của cây dâu da xoan, cái giống cây này nhanh lắm, nếu chần chừ thêm vài ngày lộc biến thành lá hết thì chẳng còn gì thú vị.
Có tiếng nổ phạch phạch đặc trưng của một chiếc Vespa cổ vang lên ngay trước mặt làm Vân rời mắt khỏi những cành lộc biếc. Thanh, complet cà vạt chỉnh tề, đang cưỡi một chiếc Standard sơn sọc đen trắng kiểu ngựa vằn rất điệu. Anh ta ngồi nguyên trên xe nhìn nàng hỏi với giọng vui vẻ:
- Chị trốn văn phòng à?
Vân cười, không trả lời mà hỏi lại:
- Cậu cũng thế?
Thanh cầm chai cà phê pha sẵn mà cô bé phục vụ vừa đưa giơ lên trước mặt:
- Em tạt qua mua cái này cho ông cụ rồi mới đến công ty. Văn phòng em bắt đầu làm việc từ 9 giờ.
Trả tiền chai cà phê, Thanh tần ngần chưa đi. Bắt gặp cặp mắt dò hỏi của Vân, Thanh bối rối ngoắc một thắng bé bán báo lại hỏi mua liền một lúc vài tờ. Vân không nói gì, nhìn anh ta một cách hơi thờ ơ. Nàng vẫn “buôn” tin nhắn với Thanh khá thường xuyên, chỉ là trao đổi về xe cộ hoặc bóng đá nhưng cũng có thể gọi là một mối quan hệ dễ chịu. Tuy vậy nàng thấy chẳng có lý do gì để vồn vã với anh chàng này, anh ta quá trẻ và nàng thì quá chán ngán đàn ông. Cuộn mấy tờ báo vừa mua trong tay, Thanh hỏi rụt rè:
- Chị có nghe Rock không?
- Có. Sao thế?
- Thứ bảy em đánh ở bar Tiếng Vọng, chị đến nghe cho vui.
- À… - Vân sực nhớ. Thanh chơi trống trong ban nhạc của Vinh. Mặc dù ghét Vinh nhưng nàng phải công nhận là ban Biển Gọi chơi rất khá. Nàng nhìn Thanh định lắc đầu nhưng rồi lại nói nước đôi:
- Được, nếu không có chương trình gì thì mình sẽ đi.
Thanh đưa cho nàng hai thẻ hội viên Rock Club, thực chất là vé vào cửa, rồi chào tạm biệt. Chiếc xe sơn kiểu ngựa vằn chầm chậm đi dọc theo phố cổ.
Vân kéo khoá chiếc áo khoác, trên cầu gió lồng lộng làm nàng thoáng run. Nàng vừa chụp được mấy kiểu hoàng hôn trên sông Hồng, có vẻ khá đẹp. Đã 6 giờ tối, hôm nay Thìn hẹn qua nhà ăn cơm, có lẽ nàng cũng nên về là vừa. Tắt máy ảnh, tháo ống kính cất vào chiếc ba lô chuyên đựng máy ảnh, chưa kịp đeo lên vai thì thấy chuông điện thoại reo, Vân rút máy bấm answer.
- Không qua nữa đâu. Bây giờ vẫn chưa họp xong.
Giọng Thìn vội vàng và không khí ồn ào xung quanh anh ta tố cáo về “buổi họp”. Nhưng Vân không căn vặn, nàng định nói mấy câu vô thưởng vô phạt cho ra vẻ quan tâm nhưng Thìn đã dập máy. Vân nhún vai, nàng quen với kiểu cách không đếm xỉa gì đến người đối diện này của anh ta quá rồi. Đeo ba lô máy ảnh lên lưng, nàng đi về nhà. Lúc chiều nàng đã mua khá nhiều thức ăn và làm mấy món Thìn thích, anh ta không đến, phải đem xuống cho mấy ông thường trực chung cư kẻo lại mất công đóng hộp nhét vào tủ lạnh và ngán ngẩm ăn dần mấy ngày.
Tạm thời chưa có việc nhưng cũng không sợ thiếu tiền tiêu, Vân chẳng còn biết làm gì hơn là chăm nom cho cuộc sống vợ chồng hờ. Dù cả tuần Thìn mới mò tới một hai lần, thoả mãn xong là lăn ra ngủ, thậm chí vừa rời khỏi người nàng đã thấy có điện thoại của vợ gọi về, Vân vẫn lau dọn bếp, cọ phòng tắm, giặt quần áo và nấu cơm hàng ngày với vẻ cần mẫn thích thú. Cảm giác của nàng bây giờ chẳng còn phụ thuộc vào người đàn ông đág chán ấy nữa.
Đem gần hết chỗ thức ăn xuống cho mấy ông bảo vệ, ăn qua loa xong bữa và rửa dọn sạch sẽ đống bát đĩa nồi chảo lỉnh kỉnh, nàng vào phòng ngủ bật đầu đĩa xem phim. Bộ phim Dương cầm (The Piano) này nàng xem đi xem lại đã mấy chục lần, thậm chí phải bỏ đi một đĩa vì quá xước, nhưng tình cảm tinh tế dịu dàng của Baines, người đàn ông nghèo thất học, dành cho Ada, người đàn bà chỉ biết nói qua những phím đàn, vẫn đem đến cho nàng một cảm giác xúc động đến khó thở.
Không biết bao nhiêu lần nàng mơ ước được tự giải thoát mình theo cái cách mà Ada đã làm: ôm trong tim kỷ niệm với một người, buông mình xuống biển khơi cùng với một thứ đồ vật cất giữ tình yêu và sự đam mê của tâm hồn. Với Ada là Baines và cây đàn, còn với nàng sẽ là ai và là cái gì đây…
Phim đã hết, kim ngắn trên chiếc đồng hồ mới chỉ nhích qua số 8. Vân nghĩ ngợi một lát rồi trở dậy thay quần áo. Nàng nhớ là hôm nay có một buổi biểu diễn Rock ở bar Tiếng Vọng. Vào giờ này thì đi nghe nhạc một chút dù sao cũng hợp lý hơn là nằm nhà cố dỗ giấc ngủ. Mở điện thoại tìm số của Hoài Đan bấm call, nàng giật mình vì một giọng đàn ông trả lời....
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
123456»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo