80s toys - Atari. I still have
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Sao mà em ngọt thế!
Vân không trả lời mà dụi đầu vào ngực chàng, nhìn về phía TV. Trên chuyến tàu tới 2046,cô người máy đang vòng hai ngón tay thành hình tròn và bảo với người đàn ông rằng hãy coi đây như cái lỗ khoét trên thân cây mà nói điều bí mật của anh ta vào đó. Vòng tròn tạo bởi ngón tay di chuyển từ từ tới vị trí đôi môi mím chặt của cô. Thanh chìa ngón tay tạo thành hình chiếc khuyên ra trước mặt Vân:
- Em có gì bí mật thì nói vào đây đi!
Vân lắc đầu, vòng tay ôm ngang cái eo thon gọn của Thanh. Chàng nói tiếp, bàn tay với những ngón dài vẫn đều đều vuốt nhẹ tóc nàng:
- Mà lần sau em nhớ để khô tóc rồi mới nằm nhé.
Nàng vẫn lười biếng ngả trên ngực chàng. Thanh khẽ lay lay cái đầu bướng bỉnh, gọi âu yếm:
- Thái Vân!
- Ừm… em nghe rồi – Vân lầu bầu, nàng luồn tay vào áo chàng gại gại, bàn tay của nàng để móng không dài không ngắn còn nụ hôn cũng như mùi thơm của nước hoa Escada Island Kiss thì hết sức ngọt ngào…
Vân kéo chiếc chăn che ngực rồi với tay bật quạt. Trong ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngủ, nàng áp má vào làn da lấm tấm mồ hôi của Thanh, thở một hơi dài, không hề khó chịu trước những cái vuốt ve dần lơi lỏng. Dường như cơn buồn ngủ đang lợi dụng sự uể oải để lôi kéo cả hai người. Và nó đã thành công nếu không có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Giọng bà Nhã vọng ra rõ mồn một trong đêm vắng:
- Giờ này mà còn chưa về nhà hả con? Qua Millenium chở mẹ về khách sạn!
Tháng mười chưa cười đã tối. Mới năm rưỡi chiều mà những cửa hàng trên phố Hàng Gai đồng loạt lên đèn khiến các món đồ lụa đồ mỹ nghệ bày trong tủ kính như trở nên lộng lẫy hơn. Thư nhấc một bộ kimono màu đen thêu hoa xanh nhã nhặn chìa ra trước mặt Vân:
- Bộ này có vẻ được Vân này!
Vân đỡ lấy chiếc mắc treo bộ đồ, khẽ vuốt vào mặt lụa rồi lật mặt trái xem xét những đường may thêu. Nàng chống cằm lên bàn tay, khẽ lắc đầu:
- May tương đối kỹ nhưng mà màu không ổn… Nếu nền trắng thêu hoa vàng hay hoa hồng thì tốt hơn.
- Hai chị mua cho bạn ạ? – cô bé bán hàng nhanh nhảu chen vào.
Vân và Thư liếc mắt nhìn nhau, chỉ cười chứ không trả lời. Bước chân chậm rãi đưa hai cô gái lướt qua hai, ba cửa hàng khác. Vẫn chưa tìm được món đồ thực sự ưng ý, Vân chống nạnh, thở ra một hơi:
- Chả biết bên kia nó tặng cái gì để mà tránh nữa cơ chị ạ.
- Mình nghĩ chẳng cần tránh đâu. Đằng nào thì bà ấy cũng có ác cảm rồi. Có khi tặng trùng lại hay!
- Nói vậy chứ chắc gì đã trùng.
- Ừ, nhưng theo kiểu Vân kể thì cô nàng kia cũng hời hợt, chắc chỉ tặng thứ đắt tiền chứ không chăm chút gì đâu.
- Thế, nên em mới phải tìm chọn cái gì tinh xảo một tẹo. Bực lắm, em cứ nghĩ nửa tháng nữa bà ý mới đi cơ, đã dặn đặt thợ quen may hẳn một bộ vừa khăn trải bàn vừa bọc hộp giấy ăn vừa khăn ăn đấy chứ! Đùng một cái trưa nay thấy gọi điện…
- Thôi, đã ác cảm thì cái gì chẳng làm khó được. Cũng may là bà ấy chuẩn bị đi rồi.
Vân nghe chữ “chuẩn bị đi” thoát ra từ môi Thư mà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cả tháng nay nàng luôn bị ức chế bởi sự có mặt của mẹ Thanh. Không chỉ tỏ ra ác cảm với gốc gác ngoại tỉnh cũng như tuổi tác của nàng và luôn gọi điện cắt ngang những khoảng thời gian vốn đã ít ỏi Thanh ở bên nàng, bà Nhã còn công khai o bế Hạnh Phương, nghiễm nhiên coi cô ả như con dâu. Bà khen ngợi cô ta hết lời rồi cả ngấm ngầm lẫn lộ liễu so sánh nàng với cô ta trước mặt Thanh cũng như bạn bè và họ hàng của chàng.
Thanh có phản ứng lại, nhưng những phản ứng của chàng chưa đủ quyết liệt để nàng cảm thấy được an ủi. Vân đã hơn một lần phải ghìm cơn giận để đỡ phải sa vào cảnh đôi co với mẹ chàng. Bao nhiêu nỗi bực bội không thể mặt nặng mày nhẹ với Thanh để trút giận mãi được, nàng chỉ còn cách tâm sự với mấy đứa bạn đại học và Thư. Đám con trai như Tố “tồ” chưa đứa nào có kinh nghiệm nên chỉ làm nàng vui bằng cách lắng nghe và pha trò cười. Đứa có khả năng xoa dịu nàng nhất là Đan lại đang thực tập tận Paris, bận tới độ không có thời gian đọc mail. Vậy là chỉ còn Thư làm tư vấn viên tâm lý. Thật may, Thư hơi giống tính Đan, biết cách đem đến sự thăng bằng cho người khác. Vì vậy, nàng không cảm thấy quá tệ hại…
Cuối cùng thì Vân cũng chọn được một chiếc áo kiểu Thượng Hải thêu hoa đào trên nền lụa hồng nhạt bóng bẩy. Nàng thở phào, tự thưởng cho mình và Thư hai chiếc túi đính cườm vì cả tiếng đồng hồ vất vả rồi để Thư lại với cuộc dạo phố shopping, nàng phóng xe tới nhà hàng Sao Biển.
* * *
Thanh dựng xe cách nhà hàng một quãng, đang ngóng về phía đầu đường với vẻ khá sốt ruột. Thấy nàng, chàng nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng thoáng trách móc:
- Anh đã dặn em đến sớm một chút rồi mà.
- Đường Hàng Ngang - Hàng Đào cấm xe, em phải đi vòng - Vân cố gắng mỉm cười và nói với chàng bằng giọng bình thường nhất. Hai người phóng tới trước cửa nhà hàng. Đám nhân viên xăng xái ra đỡ lấy hai chiếcxe.
Dường như không nhận ra vẻ mệt mỏi buồn buồn của Vân, Thanh vội vã lấy vé xe rồi đi nhanh vào. Vân đứng lại sửa lại mép giấy của gói quà, nàng nhìn theo dáng Thanh, chợt nhận ra rằng gần đây chàng không còn kiên nhẫn với nàng nữa. Nàng mím môi rảo bước tới nắm tay chàng:
- Chờ em!
Ánh mắt của Vân khiến Thanh hơi khựng lại. Chàng thấy sợ cái dữ dội ngấm ngầm trong đôi mắt này. Gần đây nàng có nhiều tâm sự. Chàng biết nàng có nhiều điều không bằng lòng. Tất cả đều vì chàng… Thanh khẽ siết lấy bàn tay lành lạnh của nàng, dắt lên cầu thang phòng ăn trên gác.
Đón Vân là một bàn tiệc đông người. Thức ăn đã được bưng lên, toả khói nghi ngút. Quanh chiếc bàn tròn bà Nhã và ông chồng mới vốn cũng là dân xuất khẩu lao động, bà Hạnh Nhu cùng hai con, tươi cười giả tạo. Và khủng khiếp nhất là hai gương mặt đàn ông quen thuộc đến rợn người đang hướng về phía nàng, Lương Nhữ Tri và Thìn.
Gió từ hồ Tây thổi vào làm Vân rùng mình, nàng thấy bàn tay lạnh cóng. Nàng biết Thìn là bạn hồi học phổ thông của bà Hạnh Nhu, vì chính hắn đã giới thiệu nàng vào làm việc ở công ty áo cưới của bà ta. Và nàng cũng biết bà Nhã và bà Hạnh Nhu chơi rất thân với nhau, thân đến độ nhận nhau làm thông gia từ mươi mười lăm năm trước. Nhưng nàng chưa bao giờ xâu chuỗi lại các mối quan hệ của ba người đó và càng không ngờ đến việc Lương Nhữ Tri cũng có mặt ở đyâ. Lão giám đốc Đài Loan ăn mặc không khác gìmột ông già Việt Nam nhàn hạ, nói tiếng Việt như người Việt và cư xử tỉnh bơ như thể lão là một ông bạn vong niên mới về hưu của Thìn.
Bỏ ngoài tai những lời giới thiệu chào hỏi ồn ào, Vân nhìn nhanh về phía Thanh. Chàng chưa gặp Thìn và mới chỉ nhìn thoáng lão Lương, vì không nhận ra hai ông khách quý hoá nên chàng cúi chào rất ngoan ngoãn. Thìn nhìn nàng bằng con mắt toé lửa, có lẽ nếu không có lão già ngồi bên kiềm lại, có lẽ hắn đã lao ra ngắt đầu nàng rời khỏi cổ như con tôm nướng kia rồi. Lương Nhữ Tri thì hoàn toàn lãnh đạm với việc hỏi han xã giao, chừng mực đến ớn lạnh. Nhưng nàng biết, lão đã bị một chút bất ngờ vì nàng xuất hiện.
Mấy năm làm dưới trướng của lão ta, Vân đã rèn luyện tình huống không mong mà gặp người quen nhiều lần. Bằng sự nhạy cảm của mình, nàng hiểu rằng bà Nhã và bà Nhu có thể là đối tượng mới trong những phi vụ làm ăn mờ ám của liên minh ma quỷ Thìn - Lương. Vậy nên nàng vẫn cư xử hết sức bình thường trong một sự cẩn trọng tối đa.
Lễ phép nói lời xin lỗi vì sự chậm trễ và đặt gói quà vào tay bà Nhã, nàng ngồi xuống chiếc ghế trống, giữ lưng thật thẳng để đối phó với những câu hỏi thăm móc máy của bà Hạnh Nhu và Hạnh Phương. Thật vừa vặn đẹp đẽ làm sao khi Thanh thì được xếp ngồi cạnh mẹ và cô ả mặt đẹp, còn nàng kẹp giữa một bên là Lương Nhữ Tri, một bên là thằng giặc nhỏ Bảo Phương....
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Truyện Teen - Phải Lấy Người Như Anh
» Truyện Teen - Cool Boy Và Đầu Gấu Full
» Truyện Teen - Chỉ Cần Cái Gật Đầu
» Truyện Teen - Anh Có Sợ Em Không
» Truyện Cơn Mưa Ngang Qua Full
12»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo