- Chúng bây hãy coi chừng! Tao không phải đến đây để làm trò cho chúng bây xem đâu nhé! Tao kính trọng những kẻ khác thì tao muốn kẻ khác cũng biết kính trọng tao!
Bọn trẻ tinh quái vừa cười vừa hét vang lên:
- Hoan hô! Mày nói hay như một quyển sách.
Một thằng trong bọn, xấc láo hơn mấy thằng kia, đưa tay ra định chộp lấy cái mũi Bích nô cô, nhưng nó không thực hành được ý định, vì Bích nô cô chuồi chân ở dưới bàn, đá cho nó một đá.
Thằng học trò vừa lấy tay xoa vế thương vừa la:
- Chao ôi! Chân nó cứng ghê!
Một đứa khác nói:
- Tay nó lại rắn hơn chân nó nữa!
Thằng này vừa muốn chơi nghịch liền bị Bích nô cô đánh vào bụng nó một cùi chõ.
Sau những cái đá, những cùi chõ, Bích nô cô liền được bọn học trò yêu mến và thân thiện.
Chính thầy giáo cũng ngợi khen Bích nô cô vì nó chăm chỉ, siêng năng và thông minh! Bao giờ Thằng người gỗ cũng đến trường sớm và về chậm hơn chúng bạn.
Nó chỉ có một tính xấu là nhiều bạn bè quá, và trong số bạn bè của nó nhiều đứa trẻ hung tợn, lười biếng và tính tình độc ác.
Ngày nào thầy giáo cũng dặn trước nó điều đó và bà tiên cũng không quên luôn luôn bảo nó:
- Con hãy coi chừng bọn bạn học của con ở trường. Chẳng chóng thì chầy, chúng nó sẽ làm cho con mang những nỗi phiền lụy lớn lao.
Thằng người gỗ rùn vai đáp:
- Không có gì là nguy hiểm cả. Nó lấy ngón tay trỏ gõ vào trán như có ý bảo: “Ở trong này có nhiều trí phán đoán lắm chứ!”
- Một hôm, trong lúc đi đến trường, nó gặp một nhóm bạn học hằng ngày đến đón nó và nói:
- Mầy có nghe một tin lạ lắm không?
- Không.
- Người ta vừa thấy ở bờ biển có một con cá Nhám Xà to như quả núi.
- Thật chứ! Có lẽ con cá ấy đã nuốt mất ông bố đáng thương của tao đấy!
- Bọn tao đến bờ biển để xem nó đây! Mày có muốn đi theo chúng tao không?
- Không! Tao chỉ muốn đi học thôi.
- Đi học à! Mai rồi hãy đi! Học thêm một bài hoặc thiếu đi một bài chúng ta cũng vẫn dốt như lừa kia mà!
- Nhưng phỏng thầy giáo quở thì sao?
- Thầy giáo à! Phải để cho thầy quở chứ! Vì người ta trả tiền cho thầy để thầy luôn luôn la quở học trò kia mà.
- Thế còn mẹ tao?
- Các bà mẹ có bao giờ hiểu rõ việc làm của chúng ta đâu!
- Đây này! Tao định sẽ làm như thế này: Vì những lý do riêng, nên lẽ tất nhiên là tao phải đi xem con cá Nhám ấy, nhưng đến bãi học tao mới đi.
Một đứa trong bọn nói:
- Thằng này ngu thật! Mày tưởng con cá to lớn như thế lại chịu làm theo ý muốn của mày à? Lúc nào nó chán thì nó lại bỏ mà đi nơi khác và không còn bao giờ trông thấy nó được nữa.
Thằng người gỗ hỏi:
- Con đường đi ra bờ biển mất hết bao nhiêu lâu?
- Chỉ trong một tiếng đồng hồ, chúng ta đã trở về rồi.
- Thế thì tao đi với chúng mày. Xem thử đứa nào chạy nhanh này?
Bích nô cô vừa la vừa chạy.
Vừa hô xong dấu hiệu khởi hành, bọn quỷ sứ ôm sách vở trên tay vụt chạy băng qua cánh đồng. Bích nô cô dẫn đầu cả bọn.
Bích nô cô chạy nhanh như bay, chốc chốc ngoảnh lại nhìn chúng bạn nó mà chế nhạo. Trông thấy bọn kia nhọc mệt, thở hào hển, mình lấm đầy bụi, lưỡi lè ra, nó cười một cách đắc chí.
Tội nghiệp cho nó! Nó không ngờ rằng, chính trong lúc này, nó sẽ gặp nhiều tai nạn ghê gớm.
Chương 27
Một cuộc ấu đả dữ dội giữa Bích nô cô và các bạn của nó.
Lúc đến bờ biển, Bích nô cô liền đưa mát nhìn ra ngoài khơi, nhưng nó không trông thấy con Nhám Xà đâu cả.
Biển phẳng lỳ như một tấm gương.
Nó ngoảnh mặt nhìn mấy đứa bạn, hỏi:
- Con cá Nhám đâu rồi?
Một đứa trong bọn cười đáp:
- Nó đi ăn rồi.
Mộtđứa khác:
- Nó lên giường nằm để đánh một giấc rồi.
Nói xong, chúng nó cười rộ lên.
Nghe những câu trả lời dối trá, những tiếng cười chế nhạo, nó biết bọn kia đã chơi đểu bằng cách đánh lừa nó.
Nó giận, nó hỏi một giọng gay gắt:
- Chúng bây thích thú gì mà đem chuyện Cá Nhám để đánh lừa tao!
Bọn vô lại ấy đồng thanh trả lời:
- Lẽ tất nhiên là chúng tao thích thú lắm.
- Thích thú gì?
- Thích thú vì đã làm cho mày bỏ học mà đi theo chúng tao. Mày lúc nào cũng đi đúng giờ và chăm chỉ học tập, mày không biết hổ thẹn à?
- Tao chăm học thì có quan hệ gì đến chúng bây?
- Quan hệ lắm chứ! Vì mày khiến chúng tao bẻ mặt với thầy giáo.
- Vì sao?
- Vì những đứa học trò chăm học làm lộ những đứa kém, những đứa không thích làm việc như chúng tao chẳng hạn. Nhưng chúng tao lại không thích kém ai vì chúng tao cũng có lòng tự ái.
- Thế thì tao phải làm thế nào cho chúng bây bằng lòng?
- Mày cũng phải có một mối ác cảm đối với nhà trường, với bài vở, với thầy giáo. Đó là ba kẻ thù của chúng ta.
- Nhưng nếu tao vẫn chăm lo học hành như trước?
- Thì chúng tao sẽ không xem mày vào đâu, và sẽ trừng trị mày.
- Rõ chúng bây làm cho tao phải bật cười.
Bích nô cô vừa nói, vừa hất cái đầu lên.
Một thằng trong bọn đứng chắn ngang trước mặt nó và nói:
- Ê Bích nô cô! Mày không nên đến đây mà giở lối làm phách. Mày không sợ chúng tao thì chúng tao cũng không sợ mày. Mày nên biết rằng mày chỉ có một mình mà bọn tao đến những bảy đứa.
- Bảy như là bảy đại tội đấy à?
( Bảy đại tội là: Ngạo mạn, keo lẫn, ghen ghét, dâm dật, giận dữ, tham ăn, lười biếng. Lời chú thích của dịch giả).
- Anh em có nghe không? Nó chửi cả bọn chúng mình đấy. Nó gọi chúng mình là bảy đại tội.
- Bích nô cô! Mày phải xin lỗi chúng tao, không thì nguy cho mày đấy!
- Cúc cu!
Thằng người gỗ lấy ngón tay gõ vào đầu chót mũi nó để chế nhạo bọn kia.
- Bích nô cô! Mày sẽ gặp kết quả không hay cho mà xem!
- Cúc cu!
- Chúng tao sẽ đả cho mày một trận như đả một con lừa!
- Cúc cu!
Một thằng táo bạo nhất trong bọn nói:
- Mày hãy xem đây! Mày hãy nhận lấy món nợ của tao trả và hãy giữ lấy để dùng vào bữa cơm tối!
Nói thế, nó đánh ngay một đòn vào đầu Bích nô cô. Lẽ cố nhiên là thằng này lập tức choảng lại một đòn khác. Và từ đó khởi đầu một cuộc loạn đả hăng hái.
Bích nô cô tuy chỉ một mình, nhưng đã chống cự một cách anh dũng. Cặp chân của nó bằng thứ gỗ rất cứng, đã sai sử một cách khá nhanh nhẹn khiến kẻ địch không lại gần được.
Chân nó đưa đến chỗ nào tức thì gây nên thương tích chỗ ấy.
Bọn trẻ tức giận vì không thể địch với Thằng người gỗ nổi, định lấy đổ để ném.
Chúng đã ném sách vần, sách mẹo, sử ký, địa dư và các thứ sách khác.
Bích nô cô nhờ cặp mắt tinh anh và lanh lợi nên tránh được cả. Những quyển sách vụt ngang qua đầu nó đều rơi tòm xuống xuống biển, bầy cá thích thú lắm. Chúng tưởng sách là một thức ăn ngon nên đua nhau lội vào bờ. Nhưng sau khi đã nuốt thử vài tờ, chúng liền khạc ra ngay, mồm nhăn lại như có ý bảo:
-“Đối với chúng mình thứ này chẳng có gì là ngon cả. Chúng mình quen ăn những thức ngon hơn kia!”.
Cuộc đấu mỗi lúc mỗi dữ dội hơn, thì vừa có một con cua bể nhô đầu lên khỏi mặt nước, bò trên cát mà đi đến, cất giọng ồ ồ trít trít nói với bọn trẻ:
- Hãy ngừng lại! Chúng bây là một tụi ranh con đê tiện. Con nít mà ấu đả nhau thì bao giờ cũng xảy ra tai biến.
Tội nghiệp cho con Cua. Lời giảng dạy của nó đã bay theo gió.
Chính Bích nô cô cũng gờm gờm nhìn nó và nói một giọng thô bỉ:
- Cua ơi! Mầy hãy im mồm đi! Đồ khả ố! Mày hãy lo nút mấy cái nhựa rêu cho lành bệnh đau cổ có phải hơn không? Hãy đi nằm đi! Và mày cố làm sao cho toát mồ hôi để mau lành bệnh nghe không....