Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Nên biết rằng: khi cơn đói nổi lên và không có gì để ăn thì đậu xấu cũng hóa ngon. Những kẻ đói không biết gì là kén chọn, không biết gì là món nọ món kia.
Cả hai đánh một giấc ngủ ngăn ngắn rồi lại khởi hành.
Qua ngày mai, chúng đến cạnh bờ biển.
Bồ câu đặt Bích nô cô xuống đất, và không cần đợi nghe lời cảm tạ, đối với hành vi tốt đẹp của nó, liền vỗ cánh bay đi.
Trên bờ biển người rất đông, đang nhìn ra ngòai khơi mà khoa tay múc chân và hò hét.
Bích nô cô hỏi một người đàn bà:
- Có việc gì thế hử bà?
- Một ông bố đáng thương vừa lạc mất đứa con. Ông ta muốn đi trên một chiếc ghe bé nhỏ, vượt bể ra khơi để tìm nó. Nhưng vì bể sóng lớn quá nên ghe đã chìm.

Kìa kìa! Em có trông thấy không? Ngay đầu ngón tay của ta đó.
Bà già chỉ một chiếc ghe con vì xa quá nên trông chỉ còn bằng vỏ trái bồ đào, trong thuyền có một người hết sức nhỏ.
Bích nô cô trông theo, và khi đã nhìn kỹ, đu đớn kêu lên:
- Bố tôi! Chính bố tôi!

Chiếc ghe bị sóng đáng trồi lên dập xuống. Bích nô cô dựa mình vào mỏm đá, miệng gọi bố không ngớt. Nó kiếm đủ cách để ra hiệu, dùng tay, dùng mùi xoa, lại dùng cả mũ nữa.
Gia Bích mặc dù đã ra xa, nhưng vẫn biết con đang gọi mình, nên ông cũng đưa mũ để chào lại và cố ra dấu cho con biết là mình muốn trở vào bờ, nhưng sóng to quá nên không thể nào chèo trở vào được.
Bỗng một ngọn sóng lớn nổi lên và chiếc ghe biến mất tăm dạng.
Mọi người chờ chiếc ghe trồi lên mặt nước, nhưng không bao giờ ghe còn trồi lên nữa.
Những người trên bờ đồng thanh nói:
- Rõ tội nghiệp cho ông ta!

Họ đọc một bài kinh cầu nguyện, đoạn ai về nhà nấy. Nhưng họ nghe một tiếng kêu la thất vọng. Khi quay lại thì thấy một đứa bé từ trên mỏm đá vừa la vừa nhảy xuống biển:
- Tôi muốn đi cứu bố tôi!
Bích nô cô vì bằng gỗ nên nổi một cách dễ dàng. Nó lội như cá.
Khi thì ngọn sóng nhận chìm nó xuống, khi nó trồi nên khỏi mặt nước một cánh tay, hoặc một cái chân, nhưng rất xa bờ!
Thế rồi người ta không trông thấy nó nữa. Nó không còn nổi lên mặt nước như trước.
- Tội nghiệp cho thằng bé!
Những người đánh cá trên bờ biển la lên thế. Họ đọc một bài kinh cầu nguyện rồi ai về nhà nấy.






Chương 24

Bích nô cô đến đảo loài ong cần mẫn.
Ở đây nó đã gặp nàng tiên

Bích nô cô muốn đến nơi để cứu bố nó cho kịp, nên nó lội suốt cả đêm. Cái đêm mới ghê sợ làm sao! Trời mưa như thác đổ. Những tiếng sét vang rền.
Qua ngày sau, cách nó không bao xa, Bích nô cô thấy một giải đất. Đó là một hòn đảo ở giữa biển.
Nó cố sức bơi cho đến nơi, nhưng không sao đến được. Những đợt sónt đuổi nhau và phủ lên nhau đã dồi dập nó như một cọng rơm.
Sau cùng may nhờ có một đợt sóng rất mạnh tấp thẳng nó vào bờ. Sóng vỗ mạnh quá đến nỗi nó nghe răng rắc ở xương sườn và mấy khớp xương. Nhưng nó tự an ủi và nghĩ thầm:

- Lần này hẳn mình được thoát nạn.
Trời tỏ rạng lần lần. mặt trời nhô lên chói lọi. Biển trở lại yên tĩnh như một lớp dầu.
Bích nô cô trải áo ra phơi và nhìn quanh quẩn bốn bề xem thử có chiếc thuyền nào trong có người không?
Nhưng nó tìm mãi, tìm mãi mà chỉ thấy trời với biển. Một vài cánh buồm xa xa, xa quá nên trông không lớn hơn một con ruồi.
Nhưng ít nhất ta cũng phải biết là hòn đảo này có phải toàn những người lương thiện ở không? Những người lương thiện là những người không độc ác, bắt trẻ con treo lên cành cây. Nhưng mà hỏi ai bây giờ? Hỏi ai? Vì ở đây chẳng có một ai cả.
Nghĩ đến việc ở một mình trên một hòn đảo hoang vắng. Bích nô cô buồn quá nên nó khóc.
Bỗng nó trông thấy cách nó không bao xa, một con cá, nhô đầu lên khỏi mặt nước đang yên lặng bơi đi.
Không biết làm thế nào gọi, Bích nô cô mới hét vang lên như tiếng chuông để cho cá nghe được.
- Này ông Cá ngoài kia! Ông cho tôi hỏi một lời này nhé?
- Nếu bác muốn hỏi thì hai lời cũng được, lựa là một lời!

Con cá này thuộc loài hải trư, nó rất lễ phép. Ở các miền biển khác tưởng không có được mấy con lễ phép như thế.
- Bác vui lòng cho tôi biết trên đảo này có nơi nào kiếm ra cái ăn mà không nguy hiểm đến tính mệnh không?
- Có chứ! Hải trư đáp. Ở gần đây bác muốn gì cũng có cả.
- Phải đi con đường nào hử bác?
- Theo con đường bên tay trái. Bác cứ thẳng một mạch như thế mà đi thì khỏi lạc.
- Còn điều này nữa. Bác lội luôn đêm luôn ngày ở dưới biển, thế bác có thấy một chiếc ghe với ông bố tôi ngồi trong ấy không?
- Bố bác là ai?
- Bố tôi là một ông bố tốt nhất trên cõi đời, còn tôi là đứa bé hư hỏng nhất.
- Theo như cơn bão hồi hôm, chiếc ghe có lẽ bị đắm mất rồi.

- Còn bố tôi?
- Trong giờ phút này có lẽ ông ta đã bị con Nhám Xà hung tợn ăn thịt mất rồi. Con cá hung tợn này trong mấy ngày nay đã gieo sự khủng hoảng cho bờ biển chúng tôi.
Bích nô cô run sợ hỏi:
- Con Nhám Xà ấy có to lớn lắm không?
- Còn phải nói! Muốn cho bác có một ý niệm về sự to lớn của con cá ấy, tôi xin nói rằng nó lớn hơn cả một toà lầu năm tầng, miệng nó rộng và sâu đến nỗi một đoàn tàu hỏa đi vào một cách dễ dàng.
Bích nô cô hoảng sợ hét lên:
- Trời đất ơi::

Nó vội vàng mặc quần áo lại, xây qua phía hải trư nói:
- Xin chào bác nhé! Và xin bác tha lỗi vì tôi đã trót quấy rấy.
Nói xong, Bích nô cô đi theo con đường nhỏ, đi rất nhanh đến nỗi người ta tưởng lầm là nó chạy. Hễ nghe tiếng động, nó lại ngẩng đầu nhìn lui. Nó chỉ sợ bị con Nhám Xà đuổi. Cái con Nhám xà to như tòa lầu năm tầng và có thể nuốt được cả đoàn tàu hỏa.
Đi được nửa tiếng đồng hồ, nó đến một xứ gọi là xứ Loài ong cần mẫn. Ngoài đường đầy những người qua lại, ai chăm lo công việc nấy. Người nào cũng có việc để làm. Không có lấy một đứa lêu lỏng, một đứa ma cà bông, cho dẫu thắp đuốc cũng không tìm thấy.
Bích nô cô quen thói lười biếng tự nhủ:
- Đây không phải là nơi ta nên tới. Vì ta có phải sinh ra đời để làm việc đâu?
Đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ nó chưa ăn uống gì cả, dù là một nhúm đậu xấu cũng vậy. Nó thấy cồn cào trong ruột.

Biết thế nào bây giờ?
Chỉ có hai cách làm cho dịu bớt bệnh đói. Kiếm việc làm hoặc ngữa tay xin một mẫu bánh.
Ngữa tay xin là một điều đáng thẹn, vì bố nó đã từng nói với nó:
- Chỉ có những ông già, những người tàn tật mời có quyền xin ăn mà thôi. Trên đời này, những người thật nghèo khổ, những người đáng giúp đỡ, những người đáng thương xót là những người vì tuổi tác vì bệnh tật nên không thể nào kiếm miếng ăn được. Còn những kẻ khác đều có bổn phận phải làm việc. Nếu không chịu làm việc thì phải chịu đói khát, thật là đáng kiếp.
Lúc ấy trên đường có một người mệt nhọc và thở hào hễn, một mình nặng nề kéo hai cái xe bò đầy than.
Bích nô cô xem diện mạo ông ta, đoán là người tốt, nên đón đường ông ta lại. Vì thẹn thùng nó không dám nhìn lên, cúi mặt xuống và nói:
- Xin ông làm phúc bố thí cho tôi một xu, không thì tôi chết đói mất!
- Không những một xu, mà tao cho mày bốn xu nữa đó! Nhưng mày phải giúp tao đẩy cái xe bò này về tận nhà đã.

Bích nô cô:
- Tôi nói để ông biết rằng: Trong đời tôi không bao giờ tôi quen đẩy xe bò cả.
Ông bán than:
- Càng hay cho mày! Nếu mày có bị chết đói thì đem cái kiêu ngạo của mày ra mà ăn, nhưng khéo kẻo trúng thực đấy!
Vài phút sau, một người thợ nề, trên vai mang nặng thúng vôi đi qua.
- Ông ơi! Bố thí cho thằng bé này một xu kẻo nó sắp chết đói đây!
- Được! Đi với tao! Giúp tao mang thùng vôi này về nhà. Không những một xu mà tao cho mày năm xu đó!...
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Dành Cho Những Trái Tim FA Full
» Đọc Truyện Teen - Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em Ful
» Đọc Truyện Teen - Ê Hót Boy Đừng Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha!
» Đọc Truyện Teen - Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh Full
123456»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo

XtGem Forum catalog