Lăng Khiên cúi đầu thật lâu không tìm ra lời nào để phản bác, một loại sợ hãi từ từ dâng lên bao vây lấy tim anh. Nếu như Yên Yên không tha thứ cho anh, nếu như Yên Yên không hề yêu anh nữa thì anh nên phải làm cái gì đây?
Đồng Yên một mình ngồi trên salon ở phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa thư phòng. Bọn họ đã vào trong đấy nói chuyện một giờ rồi, cô cảm thấy thật bất an, mấy lần định đứng lên đi tới gõ cửa nhưng vẫn cố gắng kiềm chế ý muốn đó. Cửa phòng đã mở ra, cô lập tức theo bản năng đứng dậy, vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông đi ra từ bên trong.
“Anh làm sao vậy? Không thoải mái hả? Sắc mặt sao khó coi như vậy?” Đồng Yên vịn lấy tay anh, lo lắng hỏi han.
Lăng Khiên cúi đầu nhìn cô cười cười có vẻ miễn cưỡng nói: “Không có chuyện gì đâu. Cùng anh ra ngoài tìm phòng trọ nhé.”
Đồng Yên nhìn về phía thư phòng một cái, thấy ba mình không có dấu hiệu ra ngoài, cô kéo tay anh tới bên cạnh bàn anh, sau đó đem bát cháo tới trước mặt anh: “Buổi tối anh chẳng ăn chút cơm nào, em nấu cháo cho anh đây. Anh ăn một chút đi, nếu không dạ dày lại khó chịu.”
Lăng Khiên mím chặt môi, cúi đầu ngây ngốc chốc lát, sau đó vươn hai tay ôm thật chặt cô vào trong ngực. Đồng Yên cũng không phản ứng, để mặc anh làm như vậy.
Qua thật lâu, Lăng Khiên mới buông cô ra, sau đó cười cười, ngoan ngoãn ăn cháo.
Ăn xong bát cháo, Đồng Yên nói với mẹ một tiếng rồi cùng Lăng Khiên đi tìm nhà trọ. Bởi vì huyện thành nhỏ nên nhà trọ tốt nhất cũng chỉ bé bé và sạch sẽ mà thôi.
Sau khi đặt phòng xong, Lăng Khiên ngồi ở trên giường, đem cô ôm vào trong ngực, trong mắt đều là bất an và lo lắng không thôi.
Cô hỏi: “Vừa nãy ba em nói gì với anh vậy?”
Lăng Khiên mạn bất kinh tâm trả lời: “Em cảm thấy ông ấy nói gì với anh?”
“Nói anh rời xa em phải không?”
Anh có chút khổ sở cười cười: “Ông ấy nói rằng trừ phi ông ấy chết, nếu không không bao giờ để anh làm con rể Đồng gia.”
Cô run lên, luống cuống sợ hãi nhìn anh: “Ông ấy nói như vậy thật sao?”
Anh hôn một cái lên trán cô nói: “Đúng vậy. Anh bây giờ đã biết cái tính bướng bỉnh của em được di truyền từ ai rồi. Ba em tuyệt đối còn khó đối phó hơn em gấp trăm lần. Thật là nhức đầu quá đi mất.”
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh nói nhỏ: “Vậy anh chuẩn bị làm gì bây giờ?”
Anh ôm cô nằm ngã xuống giường: “Có thể làm cái gì được. Đành đi một bước tính một bước thôi.”
Cô gục ở trên ngực anh, duỗi ngón tay ra ở trên mặt anh chọc chọc, cười nói: “Không nghĩ tới đường đường là Lăng tổng cao cao tại thượng lại có lúc nhụt chí.”
Lăng Khiên bắt được ngón tay cô khẽ cắn: “Ai nói anh nhụt chí? Anh bây giờ chỉ tạm thời chưa nghĩ ra được cách đối phó tốt nhất thôi.”
Đồng Yên bò bò về phía trước, ánh mắt nhìn anh cười hì hì: “Nếu không em bù cho anh nhé?”
Lăng Khiên nhắm mắt cười khẽ: “Tiểu quỷ.” Nói xong cũng trở mình đem cái người không biết trời cao đất dày kia áp dưới thân mình.
Hết chương 32
Chương 33: Công hiệu của rượu Mao Đài
Đồng Yên về đến nhà đã là mười giờ tối. Cô nhón chân nhẹ nhàng bước từng bước chuồn về phòng thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
“Yên Yên, vào đây.” Giọng nói của ba cô trầm trầm vang lên.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của Đồng Yên tái nhợt, mím môi đi vào.
“Ba, ba còn chưa ngủ ạ?”
“Đang đợi con. Yên Yên, ba có vài lời muốn nói với con.”
Đồng Yên hai tay nắm chặt lại hỏi nhỏ: “Chuyện gì ạ?”
“Con hãy chia tay với Lăng Khiên rồi quay về bên cạnh Tiếu Diệc Trần đi. Nó mới là người có thể cho con hạnh phúc.”
“Ba, bây giờ con yêu Lăng Khiên.”
Đồng ba đứng lên, hai tay đặt trên hai vai cô lời nói sâu xa: “Lăng Khiên, người này lòng dạ quá sâu, con sẽ không nhìn thấu được nó đâu. Nếu như có một ngày con phát hiện ra nó không giống như tưởng tượng của con, con sẽ rất đau khổ.”
Đồng Yên ngẩng đầu, ánh mắt quật cường nhưng hai mắt đã bao phủ một tầng nước mỏng: “Ba à, Lăng Khiên là một thương nhân thành công như vậy thì không thể thiếu được lòng dạ sâu kín. Nhưng những điều đó đều là đối với người khác, còn với con bây giờ anh ấy rất chân thành, những việc anh ấy đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được. Có lẽ hiện giờ anh ấy đang giấu con điều gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt con. Con biết ba đối với ba Lăng Khiên có bất mãn, nhưng mà chuyện đó không hề liên quan đến anh ấy, sự thật đúng ra thì con mới là người phải xin lỗi Lăng Khiên. Ba, hãy thành toàn cho chúng con được không ba?”
Ánh mắt ông khổ sở nhìn cô: “Yên Yên, con quá thuần khiết, do đó rất dễ dàng mắc lừa và bị kẻ khác lừa gạt. Thân thể ba càng ngày càng không tốt, chỉ có thể đem con giao cho Diệc Trần. Như vậy ba mới có thể yên tâm.”
Đồng Yên đỡ ba mình ngồi xuống ghế salon, thành thật nói: “Ba, xin ba hãy tin tưởng vào ánh mắt của con, Lăng Khiên tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con. Anh ấy quý trọng con như thế nào con rõ ràng cảm nhận được, huống chi dù không có Lăng Khiên, con cũng sẽ không tiếp nhận Tiếu Diệc Trần đâu. Con đối với anh ta không còn cảm giác gì nữa rồi.”
Đồng ba nắm lấy tay cô, thật lâu không nói gì. Qua thật lâu sau ông mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt là không đành lòng cùng thương tiếc: “Yên Yên, nếu như ba nói nhất định phải làm cho con chia tay Lăng Khiên thì sao?”
Đồng Yên khó hiểu nhìn ông: “Ba, tại sao… tại sao ba phải làm như vậy?”
Đồng ba cúi đầu, khàn khàn nói: “Yên Yên, coi như ba ích kỷ cũng được, ba không cách nào chấp nhận con gái mình gả cho người nhà họ Lăng được. Ban đầu ba nó chưa trực tiếp nói rõ ràng với ba đã cách chức của ba. Mấy năm nay ba cũng đã ngộ ra được nhiều điều, ba cảm thấy quyền lực địa vị đã không còn quan trọng nữa. Nhưng đối với ông ta ba không cách nào tha thứ được. Coi như là vì ba, con hãy rời khỏi cậu ta được không?”
Nước mắt càng ngày càng nhiều, cô cúi đầu thật sâu vô lực phản bác. Là một người cha, ông đã dùng giọng nói trầm thống, khổ sở nói lên lời thỉnh cầu với con gái mình thì cho dù người đó là ai cũng không thể cự tuyệt. Nhưng cô là một người kiên cường, sau một thời gian dài trầm mặc, cô nghẹn ngào nói: “Ba, nếu như ba không cách nào chấp nhận được việc con gả cho Lăng Khiên thì cả đời này con sẽ không lấy chồng. Con có thể đồng ý với ba, đảm bảo với ba rằng sau này anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ba nữa, nhưng lại không thể đáp ứng việc con phải rời xa anh ấy. Như vậy đối với Lăng Khiên và cả với con là không công bằng.”
Ba cô nghe cô nói xong thì buông tay cô ra, thân thể ngả về sau dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi nói: “Con đi ra ngoài đi. Ba muốn yên tĩnh một mình.”
Đồng Yên theo lời ông đứng dậy, rót cho ông một cốc nước nóng đặt trên mặt bàn rồi xoay người đi ra ngoài. Đi qua phòng mẹ nói với mẹ vài câu rồi trở về phòng mình. ...