Teya Salat
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Mọi lời trấn an vỗ về lúc này không có tác dụng. Thanh biết vậy nên chỉ lặng lẽ ôm chặt nàng trong vòng tay và xoa dịu nàng bằng những cái vuốt ve nhè nhẹ. Một lát, Vân có vẻ như đã ra khỏi cơn hoảng, ngước mắt nhìn Thanh rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng kêu lên:
- Em quên mất, phải xem tay anh thế nào.
Không đợi Thanh nói gì, nàng vùng ra, thận trọng xắn tay áo của chàng. Dưới ánh đèn sáng trắng, cánh tay chàng trầy xước một vệt vừa rộng vừa dài từ dưới khuỷu tay lên tận phía gần vai. Vân lôi mấy miếng bông tẩy trang, băng Urgo trong túi xách, lục ngăn kéo lấy ra một lọ oxy già và dầu gió rồi hạ một mệnh lệnh êm ái:
- Anh cởi áo ra đi.
Thanh ngoan ngoãn làm theo. Chàng chìa tay để nàng rửa rồi băng những vết trầy da rơm rớm máu vàbôi dầu vào những chỗ tím bầm. Bàn tay Vân khéo léo như đang vẽ. Nàng tiếp tục xem cả những vết thương trên mặt chàng. Dáng vẻ nàng cũng chăm chú như một y tá thực thụ, chẳng để ý gì đến thân hình để trần và ánh mắt say đắm của chàng.
- Chỗ trên mặt trợt sâu, dễ nhiễm trùng sưng tấy lắm, anh uống... – cho đến lúc này Vân mới ngẩng lên để nhận ra chàng đang nhìn mình thế nào, bỗng nhiên nàng quên mất mình đang định dặn Thanh uống thuốc gì.
Sững người một giây rồi Vân quay người với tay tắt đèn, bóng tối choàng xuống vai nàng cùng đôi cánh tay trần sực mùi dầu của Thanh. Chàng ghì nàng vào ngực, thì thầm:
- Em không sợ tối nữa à?
* * *
Thái Vân lặng lẽ đóng cửa và nhìn về phía bộ salon. Căn phòngnhỏ mờ mờ ánh đèn màu hồng đàng điếm, màn hình karaoke hiện lên một bài hát tiếng Trung đang nổi. Chung Nguyên Hanh ngồi khoanh tay bên một gã trung niên bặm trợn. Vân biết gã trung niên này, đó là Thìn, tục gọi là Thìn “ngựa”, người cung cấp rượu ngoại cho nhà hàng karaoke của Lương Nhữ Tri. Nàng còn biết là Thìn “ngựa” có làm ăn trong lĩnh vực nhà hàng vũ trường và cả du lịch, nhưng việc hắn quen thân với Chung Nguyên Hanh thì nàng không ngờ. Nguyên Hanh nhìn vẻ mặt hơi ngỡ ngàng của nàng, một bên mép hắn nhếch ra thành nụ cười. Hắn ra hiệu cho nàng tắt micro và vặn nhỏ dàn máy rồi lên tiếng lạnh lùng, ngữ điệu tiếng Anh du dương trầm bổng:
- Đây là Nguyễn Bá Thìn tiên sinh. Chắc chị đã gặp rồi. Ông ấy là người hỗ trợ tài chính cho tôi trong dự án này.
Vân chẳng biết nên khóc hay nên cười. Dự án! Hắn gọi việc trao đổi quái gở này là dự án! Một ngày đẹp trời, nàng trong bộ dạng lả lơi của một tiếp viên bar-karaoke kiêm gái bao bỗng phát hiện ra rằng trong số khách lui tới “nơi làm việc” của mình có cả đứa em trai cùng cha khác mẹ. Và đến một ngày đẹp trời khác, đứa em ấy bỗng nghĩ tới tình máu mủ mà huy động tiền từ một kẻ xa lạ để chuộc chị ra. Hài hước thật!
- Tôi vừa nói chuyện với Lương tiên sinh. Từ ngày mai chị không cần đến đây nữa. Chắc chị cũng hiểu lý do rồi.
- Không, tôi chưa hiểu – Vân ngồi xuống, cũng nói bằng giọng lạnh lùng.
Thìn nói hấp tấp, hắn nhìn nàng như muốn lột trần:
- Từ mai Vân sẽ về ở chỗ tôi. Mình sẽ ở riêng…
- Tôi không nói với anh, anh Thìn –Vân ngắt lời. Nàng đưa mắt về phía người đàn ông còn lại trong phòng – Tôi đang hỏi cậu đấy.
Khoé miệng Nguyên Hanh thoáng trễ ra đáng sợ, hắn nói mà tránh nhìn vào gương mặt giống mình như tạc của người đối diện:
- Có lẽ chị cũng không cần hiểu. Rời khỏi đây là việc quá tốt đẹp với chị rồi.
Vân cảm thấy một nỗi tủi nhục dâng lên trong mắt. Cho đến bây giờ nàng vẫn không tin đây là em trai cùng cha khác mẹ của mình. Làm trưởng đại diện, từng du học Oxford, hắn mới no đủ xênh xang làm sao. Người đàn ông mà mẹ nàng yêu suốt đời đã chỉ cho nàng một hình hài, còn tất cả những gì tốt đẹp được dành cho gã trai này…
- Ông ấy có khoẻ không? – nàng cố giữ cho giọng mình thật thản nhiên.
- Cũng thường.
Vậy đấy, sau hơn hai mươi năm có mặt trên đời, tất cả những gì nàng có thể nói về người cha của mình chỉ là một câu hỏi nhạt nhẽo thế này. Và câu trả lời thì còn hơn cả nhạt nhẽo, nó như một sự khinh bỉ cố tình. Vân hỏi, cổ họng nghẹn đắng làm câu phát âm trở nên rời rạc ngắt quãng.
- Tại sao cậu làm việc này?
Đáp lại nàng là một sự im lìm đáng sợ. Nàng hỏi lại. Tiếp tục hỏi lại. Vẫn là một sự im lặng. Gương mặt vốn rất lạnh lùng của người em cùng cha khác mẹ bỗng chốc già đi, đanh lại như một tảng đá vô tri, như gương mặt của người cha mà nàng chưa bao giờ được gặp. Rồi gương mặt ấy lại già thêm chút nữa, những thớ thịt chảy ra bóng nhẫy. Một nụ cười nham hiểm như những cánh hoa ăn thịt người mở ra chộp lấy nàng…

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................

Vân… Vân!
Thái Vân cảm thấy có một bàn tay đỡ lưng mình. Nàng hé mắt lờ đờ nhướng đôi lông mày tỉa mảnh nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ đang kề sát. Tiếng gọi dịu dàng ấm áp đưa nàng ra khỏi cơn ác mộng. Nàng chống tay ngồi dậy, người đau rã rời, đầu váng vất nhưng thần trí đã tỉnh táo hoàn toàn.
- Anh lấy cho em cốc nước – nàng khẽ chạm vào cánh tay dán băng của Thanh, cố xua đi sự mệt mỏi trong giọng nói.
Bật chiếc đèn ở góc bếp để ánh sáng không quá chói nhưng vẫn hắt ra đủ cho nàng cảm thấy yên tâm hơn, Thanh đem cốc nước và một chiếc khăn ướt trở lại giường. Vân lặng lẽ uống nước, để yên cho chàng lau mồ hôi trên mặt trên cổ mình. Cánh cửa to đóng kín nhưng cửa sổ trông ra khoảng sân sau mở rộng, gió lùa vào làm căn phòng mát mẻ, tiếng ro ro êm ái của chiếc quạt hoà chung với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cùng mùi da thịt nồng ấm quen thuộc của người đàn ông nàng tin cậy khiến đầu nàng dịu đi. Ngả đầu vào vòm ngực rộng của chàng, Vân thở dài im lặng. Với nàng đêm kéo dài vô tận còn ngày mai thì đang ở quá xa. Thanh bỗng cất tiếng nhẹ nhàng như hát ru, một bài hát mới:
- Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…
Vân cười không thành tiếng, nàng cảm thấy sự chua chát lại kéo đến lấp đầy cổ họng mình. Những lời dịu êm bay bổng này có thật đang dành cho nàng hay chỉ là một giấc mơ quá đẹp. Bất giác nàng rùng mình.
Vẫn để Vân chúi mặt vào ngực mình, Thanh từ từ ngả người nằm xuống và phủ chiếc áo lên vai nàng. Vân lẩm bẩm như nói một mình:
- Anh hát tiếp đi. Em chưa bao giờ nghe anh hát.
- Em thích nghe bài gì? – Thanh vuốt những lọn tóc loà xoà trên gương mặt chưa hết mệt mỏi của nàng, bàn tay chàng lướt dọc thân hình thon thả.
- Em không biết.. Bài Ru em em ngủ cho ngoan đi.
- Anh không biết bài đấy.
- Bài dân ca Tây Nguyên ấy. Ru em em ngủ cho ngoan, để mẹ đi chăm cây lúa trên nương, em nằm ngủ cho ngoan, ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non, ngủ ngoan hỡi em ơi.
- Em hát hết rồi còn gì.
- Thì anh hát lại.
- Không, anh sẽ hát bài khác… Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn. Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm. Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy nên mãi ru thêm ngàn năm. Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm …
Bài hát cứ tiếp tục, Vân dần chìm vào giấc ngủ. Nàng vẫn nắm bàn tay Thanh áp vào má nhưthể giữ lại chút hơi ấm bình yên cho tới lúc đêm tàn.
* * *
Vân tỉnh giấc nhìn ra cửa sổ. Trời mùa hè, mới gần 6 giờ nhưng đã sáng bạch. Làn mây màu xám nhạt bay lững lỡ phía trên tầm mắt, lũ chim sẻ chí choé chuyền qua chuyền lại những ngọn cây dâu da đầy hoa thơm man mát. Dưới sân khu tập thể là một cái chợ tạm họp vội, những người đi chợ đang léo nhéo mặc cả hỏi han. Thanh vẫn ngủ say, vết sây sát trên mặt đã khô lại, tay chàng quàng qua lưng còn hơi thở ấm đang đều đều phả lên vai nàng....
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Truyện Teen - Lớp Học Siêu Quậy
» Truyện Teen - Cool Boy Và Đầu Gấu Full
» Truyện Teen - Cô Bé Du Côn Của Tôi (Zumy)
» Truyện Teen - Anh Có Sợ Em Không
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
1234»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo