Tôi cực kỳ áy náy nhìn bác nhưng bác ấy chỉ cười :
- Cháu đi đi.
- Vậy, cháu đi. Bác về cẩn thận nhé.
- Ừ – rồi bác ấy đi tới chỗ Bùi Quang – Tối về sớm nhé. Bố đợi con ăn tối.
Bùi Quang ừ hử một tiếng rồi kéo tôi vào, đóng cửa lại :
- Những điều ông ấy nói em đừng để ý .
- Từ nãy tới giờ, anh…nghe lén ?
Bùi Quang ho khan vài tiếng, ngoảnh mặt đi nơi khác :
- Có lẽ em cũng biết, ông ấy là Bùi Vĩnh.
Tôi suýt chút nữa thì hét lên :
- A, bác ấy là Bùi Vĩnh. Thảo nào em thấy quen tới vậy, oa, thật ko ngờ đấy.
Bùi Quang cau mày :
- Ồn quá ! Vui lắm à ?
Tôi vẫn còn cảm giác khó tin, ko ngăn được mà cười toe toét, mắt long lanh :
- Vâng. Em rất hôm mộ những thần tượng mà công ty bác ấy đào tạo nên. Ai cũng rất đa tài và chuyên nghiệp.
Bùi Quang hừ lạnh :
- Tài năng họ chỉ có một, sự hỗ trợ của cong ty bỏ ra là gấp 10.
Thôi, ko thèm tranh luận với người ko am hiểu nghệ thuật nữa.
- Chị Hoài vân cũng ở trong công ty bố của anh phải ko nhỉ ? – Tôi lẩm bẩm.
Khuôn mặt Bùi Quang thoáng biến sắc :
- Em quan tâm mấy cái này làm gì ?
A, sao tôi lại quên được nhỉ ? Hoài Vân từng là bạn gái của Bùi Quang, tự nhiên lại nhắc đến, hai người ấy chia tay rồi, có lẽ Bùi Quang buồn lắm. May mà chưa đánh tôi.
Cũng ko trách được , bởi vì gặp bác Bùi Vĩnh xong, tôi cảm thấy mình thật gẫn gũi với…tầng lớp nghệ sĩ.
Tôi ngoan ngoãn giúp Bùi Quang thu xếp đồ để xuất viện nhưng trong đầu vẫn còn toan tính vài thứ.
***
Cô đi tới, nắm lấy tay anh , dùng một cách mà cô biết mình sẽ luôn thắng :
- Lời hứa với em thì sao hả Duy Phong ?
Vụt qua một tia u ám trong đôi mắt , anh đẩy tay cô ra, từng chữ từng chữ như là đã giấu kín bao lâu nay :
- Vậy em còn nhớ lời hứa ngày đó ko ?
- Nếu em thay đổi anh vẫn sẽ thích em. Tại sao em lại ko nhớ ?
- Vậy em nói cho tôi biết những lời sau đó . Em đã nói gì ? Em đã hứa gì ?
- Duy Phong, lâu quá rồi, em ko thể nhớ .
- Từ trước tới nay, anh chưa từng rung động trước em, một Hoài Vân quá xa lạ với anh.
- Nhưng lời hứa đó , Duy Phong , anh phải thực hiện.
Anh nhìn cô với ánh mắt sắc bén, ánh mắt nói lên rằng anh biết hết tất cả :
- Đúng. Nhưng thật ra em vẫn vậy, chẳng hề thay đổi gì cả. Chỉ là anh đã sai khi quá đặt quá khứ lên hiện tại như thế.
Anh đứng dậy sải bước , ko ngoảnh đầu lại :
- Hoài Vân, ko cần miễn cưỡng làm những thứ mình ko thích. Như thế, em sẽ hạnh phúc.
Hoài Vân hét lên :
- Duy Phong…
Nhưng lần này, anh đã dứt khoát bỏ đi, chỉ còn lại cái dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó. Cô biết anh chưa từng để ý tới mình, anh chỉ yêu một bé con nào đó …
Tất cả mọi thứ, cô chỉ diễn kịch để giống bé con để giống người ấy, để được anh để ý..
Nhưng tham vọng của cô là quá nhiều…Mặc dù cô yêu anh , thật sự rất yêu anh.
***
Trước cổng bệnh viện, sau một lúc bàn luận thì Mạnh Vũ sẽ đưa Bùi Quang về còn tôi và Trúc Vũ tự về.
Tôi lảng tránh ánh mắt miễn cưỡng của Trúc Vũ. Hứ, lại định bỏ mặc tôi để về với Mạnh Vũ chứ gì ? Còn lâu nhé !
Bùi Quang sắp bước lên xe, đột nhiên ngoảnh lại hỏi tôi :
- Em có gì muốn nói với tôi ko ?
A. Tôi gật đầu thật mạnh, mắt cũng mở to hơn và lóe sáng .
Bùi Quang có hơi giật mình trước thái độ của tôi, giọng cũng khác hơn .
- Em nói đi.
Phải chớp lấy cơ hội này mới được, tôi bắt đầu thổ lộ :
- Trong công ty Diamonds ‘ World có thần tượng Rin baby của em, anh giúp em xin chữ kí anh ấy nhé.
Sắc mặt Bùi Quang trong giây lát trở nên cực kỳ khó coi, nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí, gằn từng chữ :
- Hoàng Vy Anh.
Cái gì thế ? Ko xin thì thôi , làm gì phải gọi ra hết họ tên người khác như vậy. Thế mà cũng hỏi tôi có muốn nói gì ko . Tôi bĩu môi rồi chạy thật nhanh lên xe Trúc Vũ…
Con người này thật đáng sợ !
***
Ráng chiều dày đặc. Duy Phong ngước lên nhìn bầu trời, anh cười :
- Bé con, anh sẽ cất em vào một góc nơi trái tim. Lời hứa đó anh ko hề phản bội, em vẫn là bầu trời của anh. Bé con, anh đang nhớ một người, người ấy là cả thế giới của anh. Còn Hoài Vân, cô ấy chẳng phải là em, chẳng phải là bé con nên anh ko phải là anh Duy Phong của cô ấy. Có thể cô ấy yêu anh, nhưng anh sẽ ko mang lại hạnh phúc cho cô ấy được. Có thể cô ấy sẽ buồn một thời gian nhưng ko cần phải gượng ép làm những điều cô ấy ko thích chỉ vì anh nữa. Bé con, cô ấy sẽ có được những gì cô ấy thật sự muốn. Hoài Vân sẽ hạnh phúc. Em cũng vậy, có đúng ko ?
Những lời này là anh nói cho một bé con của quá khứ.
Trái tim anh dù lì lợm và bướng bỉnh tới đâu thì vẫn phải ngoan ngoan chịu nghe lời một người.
NHẸ BƯỚC VÀO TIM ANH - CHƯƠNG 23:
Những ngày sau đó, Bùi Quang rất kì lạ. Thường xuyên đến lớp tôi nhưng chỉ ngồi im…nghe nhạc và chơi PSP. Làm hại ko khí lớp tôi ngày càng u ám.
Có ngày Bùi Quang còn đi xe đạp cùng Mạnh Vũ tới trường rồi cùng chúng tôi về nhà Trúc Vũ ăn trưa.
Đôi khi lớp tôi đang có tiết sinh hoạt giữa giờ, ở đâu chạy tới, vứt cho hai đứa tôi và cả lớp một đống đồ ăn vặt rồi bỏ đi.
Bùi Quang cứ như là …bị thần kinh ấy.
Còn tôi với anh thì ko có tiến triển gì cả. Ko phải là tôi ko chịu chủ động mà là ko có cơ hội. Thư kí Hoàng bảo tôi anh ấy phải sang công ty con bên Thái Lan một tuần để tham dự một gói thầu lớn.
Trước khi đi…anh ấy chủ động gọi cho tôi một lần.
Anh chỉ nói một câu :
- Vy Anh, em ở nhà ngoan nhé.
Rồi tắt máy. Thật sự tôi ko hiểu câu nói ấy lắm. Nhưng dù sao, điều đó làm tôi vui cực kì nhiều.
***
Giờ thể dục, tôi với Trúc Vũ miễn cưỡng đứng xếp hàng.
Thể dục làm gì ko biết, tốn thời gian, hại sức khỏe.
Nhưng hôm nay sân thể dục rất đông vui, nửa sân dành cho lớp 11A1 của tôi, nửa còn lại dành cho lớp 12C1.
Lí do là vì tuần này, một số thầy cô tham gia giáo viên dạy giỏi nên lớp tôi dùng thời khóa biểu tạm thời.
Giáo viên thể dục lớp tôi lúc nào cũng vậy, mặt hình sự rồi nghĩ cách tra tấn học sinh cả một tiết học.
- Hôm nay, chúng ta sẽ chỉ chạy và chạy. Đầu tiên là khởi động, tất cả các em, chạy quanh sân 20 vòng cho tôi.
Cả lớp im phăng phắc…nhìn nhau.
Khởi động …20 vòng.
Bọn con trau thì ko bận tâm lắm, chạy tiên phong. Thầy bắt đầu tiến tới chỗ chúng tôi vẫn còn đang đứng im.
Tôi nghiêng người dựa hẳn vào Trúc Vũ, nhăn nhó :
- A, Trúc Vũ, mau đỡ tớ với, tớ bị tai nạn đau chân cả tuần nay.
Trúc Vũ đột nhiên ngồi xuống, ôm chân :
- Cậu lúc sáng thấy tớ ngã cầu thang còn gì, đang bị sái chân đau muốn chết đây, còn đỡ cậu nữa.
Bọn con gái đứng gần đó thấy thế cũng đồng than vãn :
- Tớ bị tai nạn với Vy Anh đấy chứ ai.
- Lúc sáng tớ với Trúc Vũ ngã cầu thang , khổ ghê.
……..
Thầy chắp tay sau lưng, liếc liếc chúng tôi :
- Chuyện gì ? Sao chưa chạy mà còn tụ tập ở đây ?
- Bọn em bị đau chân.
- Gần 10 người đau chân cùng một lúc, các em tưởng tôi dễ bị lừa thế à ?
- Bọn em nói thật mà.
- Được thôi. 20 Vòng , đaa chân như các em chắc là ko thể chạy được rồi....