Khả năng thứ hai là lớn hơn !
Bác Duy Khánh và bố Nhật vẫn rất vui vẻ nói chuyện gì đó mà tôi không thể hiều nổi, còn mẹ anh thì vẫn cứ thích thú nhìn tôi rồi hỏi :
- Hai đứa định khi nào cưới ?
Tôi mở to mắt, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Mọi người đều hướng mắt về phía tôi giống như…chờ câu trả lời.
Tôi nhìn anh cầu cứu…
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh đặt quyển tạp chí xuống ,nghiêm túc :
- Chờ em ấy tốt nghiệp 12 .
Làm gì sớm thế ! Mà tôi đâu nói là sẽ cưới anh ?
Biết ngay mà ! Cầu hôn gì chứ, ép hôn thì có !
Nhưng hình như chỉ có mình tôi là cảm thấy hoảng hốt trước câu hỏi của anh .
Bác Duy Khánh gật đầu ừ một tiếng.
Bố mỉm cười , nhìn anh :
- Duy Phong vội thế à ?
Mẹ anh lại có vẻ hụt hẫng, thở dài :
- Lâu thế cơ ? Phải năm sau ? – Ngay sau đó, bác ấy lại cười vui vẻ – Thôi không sao. Chỉ là bữa tiệc thôi mà, còn Vy Anh đã là con dâu nhà này từ lâu rồi.
Tôi vẫn im lặng. Căn bản là không thể lên tiếng nổi .
Mẹ Diệp là người duy nhất góp ý :
- Vy Anh còn nhỏ , con bé vẫn rất khờ. Suy nghĩ không được chín chắn lắm, có lẽ vẫn còn quá sớm để con bé về làm dâu anh chị.
Tôi gật mạnh đầu đồng ý.
Mẹ anh chẳng cần suy nghĩ , phản đối ngay :
- Không sao đâu mà bà thông gia ! Bây giờ đã là người một nhà cả rồi, Vy Anh cũng đã là con gái nhà này, thế thôi. Còn Vy Anh thế nào thì sẽ có Duy Phong lo. Phải không con trai yêu ?
Tôi suýt chút thì phì cười bởi cách xưng hô của mẹ anh.
Con trai yêu à…Tôi cười thầm.
Anh gật đầu, lạnh nhạt nói :
- Vợ con thì con sẽ dạy dỗ .
- …
Tiếng cười thầm của tôi bị cắt phụt một cách tàn nhẫn.
Mẹ Diệp nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng :
- Duy Phong, con bé so với con thì rất nhiều khuyết điểm. Sẽ có rất nhiều sai sót. Bao dung nhé ?
Bố Nhật cười :
- Con gái mình rất ngoan mà, em không cần lo lắng như thế đâu.
Mẹ anh nắm tay mẹ tôi đầy thân thiết :
- Tôi hiểu được những gì chị nghĩ ! Con gái mình ngây thơ đúng lứa tuổi thôi mà, trách là trách con trai yêu ma mãnh quá !
Mẹ Diệp mỉm cười .
Bác Duy Khánh nhìn tôi hỏi :
- Con có thích phòng trên không ? Là bản thiết kế đầu tay của ta !
Phòng trên, ý bác ấy là căn phòng rực rỡ lúc nãy mà tôi bị anh đẩy vào à ?
Tôi không khỏi sửng sốt.
Không lẽ như lời anh nói, bác ấy lấn sân thật sao ?
Căn phòng kia quả thực rất đẹp, độc đáo nữa, không lẽ…bố tôi phải cẩn thận thật sao ?
Tôi ngượng nghịu gật đầu.
Mẹ anh cười :
- Còn mẹ trang trí đấy , con có thích không ?
Về cách bài trí đồ vật…thì có hơi lộn xộn.
Tôi lại ngượng nghịu gậtđầu.
Bác Duy Khánh có vẻ hài lòng, chất giọng nghiêm nghị :
- Mọi việc thống nhất cả rồi. Bây giờ, ta với Duy…à với Anh Nhật đi săn.
Ô, đi săn à ? Có phải là sẽ rượt đuổi các con thú khắp rừng không nhỉ ?
Tôi buột miệng thốt lên :
- Bác cho cháu đi với !
Mẹ Diệp ngay lập tức nhìn tôi cau mày :
- Vy Anh ! Con lại thế nữa rồi.
Tôi biết lỗi ngồi im thin thít.
Bác Duy Khánh cười lớn.
Mẹ anh xoa đầu tôi :
- Máu me lắm, con sẽ sợ đấy !
Tôi gật đầu lia lịa một cách ngoan ngoãn.
Bố Nhật nghiêng người hỏi mẹ :
- Lát em sẽ ra bệnh viện để nối lại công tác đúng không ?
Mẹ anh đặt một tách trà thơm vào tay tôi, nhìn mẹ :
- Ồ, lát chị phải đi à . Thế thì cùng đi chung đi. Mình tiện thể đi vài nơi .
Có lẽ mẹ anh muốn gần gũi mẹ Diệp hơn đây !
Tôi lại buột miệng :
- Con cũng muốn đi nữa !
Bác Duy Khánh và bố Nhật cười lớn.
Mẹ Diệp nhìn tôi cảnh cáo .
Anh từ nãy đến giờ vẫn thờ ơ đưa mắt lơ đãng nhìn vô định chợt ra lệnh :
- Em, ở lại !
Tôi than thầm một tiếng.
Bác Duy Khánh với bố Nhật chuẩn bị rời đi thì mẹ anh lên tiếng :
- Mình cũng đi luôn nhỉ. Không còn sớm nữa rồi.
Mẹ Diệp gật đầu.
Tôi nhìn theo mọi người, rụt rè nói :
- Mọi người đi cẩn thận.
Bác Duy Khánh gật đầu cười.
Bố Nhật nháy mắt với anh , sau đó nhìn tôi :
- Tối gặp lại nhé !
Mẹ anh nhìn anh với ánh mắt yêu chiều :
- Mẹ đi nhé con trai yêu.
Anh hờ hững gật đầu, không quan tâm lắm.
Mẹ anh xoa đầu tôi :
- Mẹ đi nhé con yêu !
Tôi hơi xấu hổ vâng dạ một tiếng.
Mẹ Diệp nhìn tôi, cảnh cáo :
- Con không được nghịch phá !
Đợi mọi người đi hết, tôi nói nhanh một tiếng :
- Em đi về phòng.
Dứt lời, tôi liền lao nhanh về phía cầu thang nhưng sau đó dừng đứng người lại, nhỏ giọng hỏi anh :
- Phòng em…ở chỗ nào nhỉ ?
***
Khu rừng rậm yên tĩnh .
Bỗng vang lên một tiếng súng lớn.
Một người đàn ông cầm trong tay khẩu sung săn, cười như không nhìn con nai đang nằm thoi thóp :
- Vẫn chính xác !
Người đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười :
- Ừ. Một phát là đi ! Duy Phong cũng rất thích đi săn giống anh nhỉ ?
Hoàng Duy Khánh cười lớn :
- Phải ! Nhưng Duy Phong, là săn người.
Hoàng Duy Thức thay băng đạn, thở dài :
- Sẽ là một vụ thảm sát đây !
Hoàng Duy Khánh đưa mắt tìm con mồi tiếp theo, lên tiếng một cách lạnh lùng :
- Giết hết đi cũng được ! Con bé đáng yêu là thế.
Hoàng Dức mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương :
- Ừ. Từ nhỏ đã như thế rồi.
Tâm trí ông phút chốc quay trở về một ngày xa xưa…
Bệnh viện ngập mùi thuốc, ngập tiếng khóc …
Chiếc ghế đá ngoài trời lạnh ngắt, ông ngồi thẫn thờ trên ấy đã không biết bao lâu, vẻ mặt tuyệt vọng như người rơi xuống vực thẳm.
Thời điểm này, danh tiếng của ông bước lên tầm đỉnh điểm của cái gọi là huy hoàng.
Điều đó với ông chẳng là gì cả, điều mà ông để tâm đó là một gia đình như người anh trai mình.
Ông cũng đã không còn trẻ nữa rồi.
Vậy mà…
Ông nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn đau.
Vô sinh à…
Ngực ông quặn lại, từng cơn tê tái trỗi dậy.
Ông mỉm cười chua chát.
Cũng may là ông ham mê công việc, chưa yêu ai, nếu không, nỗi đau sẽ còn lớn tới cỡ nào đây ?
Bỗng một con thú bông đáng yêu lọt vào mắt ông, một giọng nói còn chưa tròn chữ vang lên :
- Bác thích gấu nhỏ không ?
Ông ngạc nhiên, đưa mắt nhìn.
Là một nhóc con bé tí, mắt trong veo, miệng cười toe toét, bàn tay bé xíu chìa con thú bông trước mặt ông :
- Cháu tặng bác gấu nhỏ, bác đừng buồn nữa nhé ?
Cô nhóc thấy ông không nói gì thì cắn môi, rụt rè hỏi :
- Hay là bác muốn gấu heo ? – giọng cô nhóc nhỏ dần – nhưng mà bây giờ cháu chỉ có gấu nhỏ !
Đôi mắt ông ánh lên tia cười, đưa tay nhận lấy con gấu :
- Bác lấy nhé ? Cháu không tiếc chứ ?
Cô bé gật mạnh đầu :
- Có , cháu tiếc !
Ông cười phá lên :
- Tiếc sao còn đưa cho bác hả ?
Cô nhóc lại lắc mạnh đầu :
- Không phải. Cháu không tiếc !...