Polaroid
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Ừ.
Tôi ngồi xuống ghế. Mắt thì nhìn màn hình ti vi, nhưng tâm trí bay tận nơi nảo nơi nao rồi.
Đến tận 10h, Kin mới đi về dù là tôi đã đuổi khéo anh ấy rồi đấy. Và nhớ phúc của anh ấy nên kế hoạch ôn tập cho kì thi sắp tới của tôi coi như đi tong. Haizzzz... Còn mấy ngày nữa là thi mà tôi chưa ôn tập được gì cả. Hức hức chỉ tại cái đầu kém thông minh này. Sao ông trời lại bất công thế nhỉ? Kẻ đáng ghét thì IQ cao chót vót, lại còn may mắn còn những người tốt bụng như tôi (Bà ấy tự kỉ rồi nè) sao IQ lại thấp và xui xẻo thế nhỉ. Tôi cũng muốn học ngay bây giờ nhưng nhỡ thiếu giấc ngủ thì làm sao? Phải có sức thì mới học được đúng không? Ngủ là nhất, chơi là nhì, học là ba. (Có ai ngốc thì mới đồng ý với cái bà Tiểu Hương này) Tôi nhảy tót lên giường, cầm cuốn truyện ngắn mà Tiểu Ngọc đã cho mượn từ năm nảo năm nao giờ mới giở ra đọc. Thấy bảo, cuốn truyện này cảm động cực kì, khiến bao người rớt nước mắt. Lật từng trang, từng trang một, mắt tôi đi theo dòng chữ ngay ngắn. Thoắt cái đã 11h, tôi vẫn chăm chú đọc. Không biết từ khi nào nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, ướt đầm cả gối. Tôi như bị cuốn vào từng tình tiết của câu chuyện. Vui có buồn có nhưng nhiều nhất vẫn là lòng thương cảm đối với nhân vật chính. Thật không thể tin là cô lại trải qua nhiều đau khổ như thế. Dù thế cô ấy vẫn quyết tâm vượt qua tất cả hướng tới thành công. Giờ tôi mới thấy vết thương trong quá khử của mình mới bé làm sao? Và mới thấy cuộc sống này còn nhiều người chịu nhiều cực khổ hơn mình. Vậy nên tôi phải mạnh mẽ để vững bướctrên cuộc đời này. Có lẽ tôi đã sai khi từng muốn buông xuôi mọi thứ. Chưa đọc hết nhưng tôi vẫn đóng cuốn truyện lại. Thả lỏng cơ thể, tôi chìm sâu vào những suy nghĩ và câu hỏi tự mình đặt ra. Có đúng như mẹ nói ba mất là không phải tại tôi mà là do người giết ba tôi? Ba không giận tôi vì khiến ba phải chết đúng không? Tôi từng ước, giá như ba chỉ làm một công việc bình thường thì tốt biết mấy. Chung qui là tại người đàn ông năm ấy, sao ông ta lại hại ba tôi khiến hạnh phúc gia đình tan vỡ. Cũng có khi, tôi muốn trả thù ông ta, muốn gia đình ông ta chia đàn xẻ ghé nhưng lại không thể. Phải chăng hận thù trong tôi không hề mạnh mẽ như bản thân tưởng? Hay vì nó không thể tồn tại trong tôi? Tôi che miệng ngáp, ôm lấy chú gấu bồng, nhắm mắt ngủ một giấc.

Ngày hôm sau. Đúng 6h sáng tôi vươn vai tỉnh dậy, nhảy xuống giường, tôi làm vệ sinh cá nhân sau đó lấy bộ đồng phục treo trong tủ mặc lên người. Xong, tôi ra phòng bếp làm bữa sáng. Trứng ốp la, bánh mì và sữa là được. Khá đơn giản nên tôi làm loáng cái là xong. Nhưng không biết tại sao tôi lại làm những 4 suất cho 4 người. Haizzzzz... Khó hiểu. Tôi gọi mẹ mãi nhưng không thấy ai trả lời. Hóa ra là mẹ không có trong phòng Một lúc sau, tôi thấy mẹ đi đâu về. Thắc mắc, bèn hỏi.
- Ơ? Mẹ vừa đi đâu đấy ạ?
- Khoảng 5h30 đi ra ngoài công viên tập thể dục với mấy người bạn cũ. (ôn tồn trả lời)
- Hì. Làm con lo chết đi được. (cười tươi)
- Con bé này, mẹ có gì mà lo.
- Tại con sợ mẹ đi mất. (giọng nghẹn ngào)
- Con ngốc. Mẹ không bao giờ bỏ con nữa đâu. (dịu dàng xoa đầu)
- Vâng. Mà con chuẩn bị xong bữa sáng ròi đấy ạ. Mẹ thay quần áo đi rồi vào ăn luôn cho nóng.
- Chờ mẹ chút.
Bỗng chuông cửa reo liền hồi. Tôi định chạy ra nhưng mẹ bảo cứ để mẹ. Nhìn theo bóng mẹ, tôi mỉm cười hạnh phúc. Một lúc sau, mẹ vào nhà cùng với Thiên Ân và Triết Vũ. Tôi ngạc nhiên đến nỗi đứng ngẩn người, lắp bắp như gà mắc tóc.
- Sao đàn anh và anh ta lại ở đây?
Mẹ tôi khẽ liếc mắt, gắt nhẹ.
- Ơ? Cái con bé này hay nhỉ? Bạn đến mà còn hỏi như thế là sao?
- Con xin lỗi. Hì hì. (cười ngố)
- Các cháu cứ ngồi chơi đi nha.
Nói xong, mẹ tôi đi vào phòng. Thiên Ân và Triết Vũ đồng loạt ngồi xuống dưới bàn. Tôi chạy đến rót nước mới hai người. Trừng mắt, thì thầm với giọng bực dọc.
- Tự dưng đến là có gì mờ ám đây? Cả đàn anh (chỉ Triết Vũ) và hắn ta nữa (chỉ Thiên Ân)
Thiên Ân vẫn thàn nhiên, nhún vài rồi nói.
- Đến thăm nhân tiện muốn hỏi truyện hôm qua....
Vâng, chưa gì mặt tôi đã đỏ chót như quả nhót, cúi gằm mặt xuống đất không muốn ai muốn nhìn thấy bộ dạng này.
- Hỏi? Chuyện hôm qua? Có gì xảy ra hả, Tiểu Hương? (Triết Vũ tò mò)
Tôi lắc đầu lia lịa, chối phắt.
- Có gì đâu. Anh ta nói chơi thôi mà.
Rồi tôi thì thầm vào tai Thiên Ân.
- Đừng có nói chuyện đó ở đây. Có gì nói chuyện sau.
- Được. (bình thản)
Rồi mẹ tôi từ phòng bước ra, cười, ân cần nói.
- Nếu hai cháu chưa ăn cơm thì vào ăn chung với cô và bé Hương.
- Kìa mẹ, con đâu phải là bé nữa chứ. (xấu hổ)
- Vâng.
Cả bốn người cùng ngồi vào bàn. Cũng may là tôi lỡ chuẩn bị bốn suất nhá. Ngồi ăn lia lịa, tôi chẳng còn để ý có ba người đang nhìn mình chằm chằm. Và Triết Vũ thốt lên.
- Ngon quá! Tay nghề của bác đúng là số một.
Gì chứ? Là tôi làm mà.Triết Vũ đang ghét. Tôi liếc Triết Vũ mắt sắc lẻm. Người gì mà quá đáng.
- Là Tiểu Hương chứ không phải bác làm.
- Vậy ạ? Cháu không biết. (gãi gãi đầu, vẻ ăn năn nhìn tôi)
Hất mặt, tôi không thèm nhìn mặt Triết Vũ. Nhưng đôi mắt hút hồn đó lại khiến tôi xiêu lòng. Haizzzz... Thế là thử thách trai đẹp không vượt qua. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của một tên siêu siêu siêu đáng ghét.
- Tạm được.
Sặc. Hắn nói thế là muốn chê tôi đúng không? Người đâu mà đang ghét như thế cơ chứ. Tự nhiên tôi muốn đạp cho hắn một phát.
[ - Chết nè. Chết nè.
Hàng chục cái đạp từ chân trút xuống người con trai đang nằm chỏng queo dưới đất. La oai oái, cầu xin.
- Hương tiểu thư, tha cho tôi.
- Há há há. Cuối cùng người cũng biết bổn tiểu thư lợi hại như thế nào hả?
- Vâng. Vâng.
Cười sảng khoái, hướng mặt lên trời rất mãn nguyện">
Nứt. Nứt. Vỡ toang. Đó chỉ là tưởng tượng. Chẳng bao giờ có chuyện như vậy đâu. Nhưng mà công nhận vui phết. Tôi cười thầm rồi lại cắm đầu cắm cổ ăn tiếp. Bữa sáng diễn ra không mấy suôn sẻ. Kết thúc. Tôi định đạp xe đến trường nhưng lại bị giằng co giữa hai người con trai bắt đi cùng họ. Hu hu hu. Tôi sắp bị xé thành hai rồi còn gì là người nữa. Và cuối cùng thì cả ba cùng phải lên xe Thiên Ân đi (vì Triết Vũ có tài xế còn Thiên Ân thì tự lái) do mẹ tôi ra lệnh. Ngồi trong xe mà cứ như là đi đánh trận ấy. Toàn súng, bom rồi với mìn, tôi sắp nổ thành nghìn mảnh rồi. CỨU TÔI VỚI!
Xe dừng lại. Tôi bước xuống xe cùng hai người kia và tôi cũng là người thê thảm nhất. Mặt tái xanh như tàu lá chuối, tóc hơi rối, người bơ phờ. Nói tóm lại là tại hai người kia. Nhất là cái tên Thiên Ân ý. Hắn đi xe như ăn cướp. Tôi có bảo đi chậm lại thì hắn lại nói là trễ giờ. Cuối cùng, Triết Vũ can ngăn và thế là cả hai con người đó xung đột diễn ra chiến tranh khốc liệt mà nạn nhân chính là tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương. Cũng định phản bác lại đấy nhưng một đứa nhỏ bé thấp họng như tôi chen vào chỉ tổ hại mình mà chả được ích lợi gì nên im lặng là vàng. Nhưng đâu chỉ có vậy. Đền trường tôi cũng không được tha. Đối với người khác, được hai mĩ nam hộ tống vào lớp là may mắn còn đối với tôi thì ngược lại là thảm họa. Vâng, giờ đây tôi đang trở thành trung tâm đào tạo những ánh mắt hình viên đạn những cái liếc sắc lẻm như dao găm. Sao tự dưng tôi lại trở thành cái bia bự cơ chứ? Tôi lẩm bẩm **** thầm.
- Tại sao lại phải chịu cái kết cục dở hơi này cơ chứ? Thiên Ân, Triết Vũ chết dẫm. Thích hại người khác lắm hả? Đúng là cái người quá đáng.
Nếu không thoát khỏi đây e rằng mình sẽ không sống sót. Nhất định phải tìm người thế mạng mới được. Ông trời, ông có linh thiêng thì giúp con với. Nếu thành công con nhất định sẽ hậu tạ. Đúng như nguyện vọng, ông trời đã đáp trả. Ngay trước mặt tôi là "chị" Liên rắn độc. Như vớ được vàng, tôi chạy ngay đến bên "chị", ôm chầm lấy như thân thiết lắm. ...
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ Full
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Dành Cho Những Trái Tim FA Full
» Đọc Truyện Teen - Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em Ful
» Đọc Truyện Teen - Ê Hót Boy Đừng Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha!
12345»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo