"Diệc Kì thằng đầu bóng lưỡng này, mày đừng có cười nữa được không, mau giúp tao nghĩ cách,thằng này nó khùng rồi". Quý Thành Hạo nhịn không được sốt ruột kêu lên.
Bọn họ bây giờ bao nhiêu tuổi, chỉ mới 30 thôi mà, là thời điểm sức hấp dẫn đạt đỉnh ở người đàn ông, bao nhiêu phụ nữ muôn hình muôn vẻ bám lấy, bọn họ có thể từ từ mà lựa, 3 năm, 5 năm, thậm chí 7 năm, 10 năm, cho đến khi nào chọn được người tốt nhất, thích hợp nhất thì kết hôn là vừa, tự nhiên nhảy vô mộ phần hôn nhân bây giờ làm gì?
Cũng vì như thế, bọn họ mới lẩn tránh cô dâu bị chỉ định cho mình như chạch, không phải sao? 4 anh em bọn họ không muốn bị trói buộc nên thiếu chút nữa huynh đệ tương tàn, đơn giản vì bọn họ không muốn kết hôn sớm như vậy.
Kết quả sao?
Tử Xá không chỉ kết hôn hợp đồng, còn diễn giả làm thật yêu cô gái không biết từ đâu chui ra ngay cả anh em thân thiết cũng chưa cho gặp, còn làm vẻ mặt say mê, thằng này, điên rồi!
"Nó không phải điên, chỉ là rơi vào lưới tình mà thôi". Trạm Diệc Kì cười.
"Rơi vào lưới tình thì coi như điên rồi còn gì?". Quý Thành Hạo đáp ngay.
"Hôm nay tâm trạng tao tốt, không so đo với mày, nhưng về sau mày còn lên cơn nữa, coi chừng tao đánh sưng trán". Dịch Tử Xá liếc Quý Thành Hạo 1 cái, tức giận nói.
"Hôm nay mày tìm tụi tao là để giải quyết vấn đề này?". Trạm Diệc Kì vẫn tươi cười hỏi anh.
Anh đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó lại nhăn trán. "Phải nói là giải quyết 1 nửa".
"Là sao?". Trạm Diệc Kì nhíu mày.
"Hồi trước tao cực kì phiền chán, mà không biết nguyên nhân tột cùng là vì sao ".
"Là vì mày bị khùng". Quý Thành Hạo nhịn không được ngắt lời.
Dịch Tử Xá lườm anh, tiếp tục nói cho xong. "Bây giờ biết rồi, nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề".
"Vấn đề của mày là gì?". Trạm Diệc Kì hỏi.
"Là nó bị thần kinh". Quý Thành Hạo lại xen vô.
"Quý Thành Hạo mày không im miệng được hả, mày không nói không ai nói mày câm". Dịch Tử Xá gào lên. "Nhẫn nại của tao có giới hạn đó nha mày".
"Thành Hạo, mày đừng nháo nó". Trạm Diệc Kì cũng nói.
"Tao nháo hồi nào, tao là đang tận tình khuyên bảo muốn cứu nó". Quý Thành Hảo chìa ra vẻ mặt dụng tâm lương khổ.
"Cảm ơn mày đồ gà mái, nhưng mà tao không cần". Dịch Tử Xá nhe răng trợn mắt.
"Lòng tốt không cần hồi báo".
"Muốn báo ra cửa hàng mà mua".
"Cửa hàng không bán báo này".
"Vậy báo nào? Nhật báo quả táo hay báo liên hợp?".
"Hê hê, mắc cười quá à". Thành Hạo nhăn nhở.
"Hai tụi mày đừng náo loạn nữa". Trạm Diệc Kì phụt cười, trong lòng cảm thấy nhất định Nhâm Duẫn Dực rất muốn tới cuộc tụ họp lần này, nếu anh ấy tới anh cũng không cần vui vẻ 1 mình, còn có người giúp anh ghìm 2 cái đầu trâu này xuống.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng hừ 1 tiếng, sau đó quay đầu qua 2 hướng.
"Tử Xá, vấn đề vừa rồi mày muốn nói là gì?". Trạm Diệc Kì trở về vấn đề chính.
"Tao không biết tụi tao bây giờ có tính là 1 cặp vợ chồng chân chính không nữa".
"Hai người có đi đăng kí chưa?".
"Có rồi".
"Vậy thì đúng là vợ chồng rồi".
"Nhưng giữa tụi tao còn tồn tại bản hợp đồng đó".
"Nội dung hợp đồng?".
"Chuyện làm xong lập tức ly hôn, hai bên không thiếu nợ nhau".
"Chỉ cần bên kia đồng ý, bản hợp đồng đó chỉ còn là mớ giấy lộn, quăng đi là xong".
Dịch Tử Xá đột nhiên mím môi, cực khổ không nói nên lời. Vấn đề nằm ở ngay đây nè, nếu Thiên Bình không đồng ý? Nếu cô ấy muốn ra đi, chẳng lẽ anh lấy dây trói cô ấy, giữ lại sao?
"A ha, tao biết rồi". Quý Thành Hạo không an phận ngậm miệng được lâu, đột nhiên reo lên. "Nói dài nửa ngày thì ra mày yêu người ta, mà người ta không có yêu mày".
"Câm miệng!". Dịch Tử Xá giận tím mặt.
"Nha nha, chẳng lẽ tao đoán trúng rồi?".
"Mày câm cho tao!".
"Wow, thẹn quá hóa giận, đúng là tao đoán trúng rồi. Muahahaha....".
"Quý Thành Hạo!". Dịch Tử Xá giận quá nhảy lên, vọt đến trước mặt mà đấm cho thằng bạn 1 cú.
Trạm Diệc Kì nhịn không được thở dài.
"Thành Hạo, mày đừng cố ý chọc nó nữa được không? Còn nữa, Tử Xá, ngồi xuống được không?". Rồi, anh nhìn Dịch Tử Xá. "Tao có cách giải quyết".
Vừa nghe có cách giải quyết, Dịch Tử Xá lập tức ném Quý Thành Hạo trở lại ghế sofa, ngồi xuống vị trí.
"Cách gì?". Anh khẩn trương.
"Rất đơn giản, chỉ cần khiến cô ấy cũng rơi vào lưới tình như mày là xong". Trạm Diệc Kì thoải mái nói.
Dịch Tử Xá ngẩn ra.
"Đáp án đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra, xem ra lời đồn 'tình yêu khiến người ta ngu ra' quả nhiên là thật". Quý Thành Hạo hừ mũi.
Dịch Tử Xá nhìn về phía anh, ngây ra như phỗng không nói được gì. Đúng, đáp án đơn giản như vậy, sao anh chưa từng nghĩ tới? Chỉ cần làm cô cũng yêu anh là xong, yêu đến cam tâm tình nguyện ở lại vì anh, làm vợ anh danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính, bà xã của Dịch Tử Xá anh.
"Nghĩ thông chưa?". Trạm Diệc Kì nhếch mép nhìn anh.
Anh gật đầu.
"Vậy đêm nay chầu này mày mời".
"Đương nhiên". Dịch Tử Xá không chút do dự gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Diệc Kì đứng dậy. "Ủa, mày đi đâu?".
"Vấn đề của mày đã giải quyết xong, hơn nữa bữa ăn thân mật với vị hôn thê bị chỉ định mày cũng có thể an toàn vượt qua, tao tất nhiên phải về nhà vắt tay lên trán nghĩ cách đối phó với cửa ải khó khăn này". Trạm Diệc Kì mỉm cười nói, bộ dáng tao nhã làm người ta cảm giác anh chẳng gặp cửa ải khó khăn nào.
"Tao thấy mày phí sức làm gì, đừng có lo ". Quý Thành Hạo lên tiếng.
"Vậy sao?". Trạm Diệc Kì nhìn về phía anh, vẻ mặt tò mò nhíu mày.
"Vì tân nương tử nhất định sẽ kết hôn với mày, cần gì mày lãng phí khí lực chống cự? Đúng không?". Quý Thành Hạo ngoài cười mà trong không cười, cợt nhả.
"Mày tưởng tân nương tử sẽ không để ý đại soái ca mày? Hay mày muốn học Duẫn Dực hóa trang cho xấu đi, hay muốn học Tử Xá tiên hạ thủ vi cường đặt hợp đồng kết hôn linh tinh?". Trạm Diệc Kì rất muốn biết tên ngốc này sẽ làm gì.
"Như vậy không sáng ý hơn à?". Anh không ai bì nổi liếm liếm môi. "Tiên hạ thủ vi cường đúng là ý hay, tao thấy cách này rất ổn".
"Cho nên, mày muốn đi kết hôn giả?".
"Nếu tao nói ừ thì mày không được lập tức gọi điện báo cho ba mẹ tao biết đó nha?".
"Tất nhiên tao phải gọi". Quý Thành Hạo không nghĩa khí nói.
"Nếu đã vậy ngu gì tao nói cho mày biết?". Trạm Diệc Kì mỉm cười.
"Nói hay không cũng không sao, dù gì cái tân nương tử kia cuối cùng khẳng định sẽ là vợ mày, không phải tao". Quý Thành Hạo không thèm để ý nhún vai.
"Phải không? Vậy chúng ta chỉ có thể chờ mà xem thôi".
"Đúng vậy, chờ mà xem đi".
Vì hạnh phúc cả đời mình, huynh đệ xem như đã tương tàn ="=
♥
Tiếng nhạc vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, Dịch Tử Xá đi vào phòng.
"Anh về rồi". Mạnh Thiên Bình đứng trong bếp ngẩng đầu, mỉm cười gọi anh.
"Em đang làm gì vậy?". Thấy cô lại ở trong bếp, anh nhịn không được hỏi
Anh phát hiện hình như cô rất thích ở trong bếp nấu nướng, ngày trước trong tủ lạnh của anh chỉ có vài thứ đồ uống và đồ ăn đông lạnh, để ngừa buổi tối lỡ có đói bụng khỏi mất công ra ngoài tìm ăn. Nhưng hiện giờ không chỉ có trái cây tươi, còn có sủi cảo cô tự tay làm, rau ngâm chua, bánh khoai viên, hành phi và bánh bao. ...