Cúp điện thoại xong, ngón tay của anh đặt trên chuột click vài cái, rồi lại nắm lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Alo? Lăng tổng.”
“Công ty ta bây giờ cùng Thụy Hi hợp tác mấy hạng mục?”
Người kia dừng lại vài giây rồi cung kính mở miệng: “Dạ! Có tám hạng mục.”
“Ngưng tất cả lại cho tôi. Cậu gọi điện thoại cho người phụ trách bên đó sắp xếp một cuộc hẹn bàn vấn đề bồi thường.”
“Vâng.”
Xử lý xong mọi chuyện, Lăng Khiên theo thói quen vuốt ve màn hình điện thoại. Hôm qua anh ở dưới phòng trọ của Yên Yên đến tận gần nửa đêm mới lái xe rời đi, về đến nhà cũng trằn trọc trở mình khó ngủ, thân thể rất mệt mỏi, đầu óc suy nghĩ nhiều chuyện, hôm này trời mới tờ mờ sáng đã dậy sửa mặt, lúc đến công ty vẫn còn chưa đến tám giờ. Cho đến khi làm rõ ràngmọi chuyện, tâm tình mới buông lỏng được một chút.
Nếu như anh đoán không sai thì tối hôm qua Tiếu Diệc Trần cùng Đồng Yên gặp mặt là công việc. Anh vốn định gọi điện thoại cho Thiến Thiến để chứng thực mọi chuyện, nhưng lại không muốn cho cô ấy biết rằng anh đối với Yên Yên không có chút tín nhiệm. Mặc dù trong lòng anh đã rất rõ ràng là bởi vì anh không tự tin.
Ngón tay dừng lại thật lâu trên điện thoại, sau đó một tiếng gõ cửa vang lên. Anh dừng động tác, cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn người đang bước vào.
Lục Tư Triết cầm văn kiện trong tay đi tới, trực tiếp nói chuyện.
“Mấy hợp đồng này phương thức trả tiền có vấn đề. Cậu nhìn đi.”
Lăng Khiên nhận lấy văn kiện từ từ xem.
Lục Tư Triết ngồi xuống ghế đối diện thấy ánh mắ của anh thì sững sờ: “Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy hả? Tối hôm qua mấy giờ đến phòng trọ hả?”
Lăng Khiên không có ngẩng mặt lên, nói: “Chín giờ cũng không tới. Hợp đồng này là do ai ký?”
“Giám đốc thương vụ Trầm Hạo.”
Lăng Khiên cau mày trầm tư: “Liên lạc với đối phương đi. Buổi trưa chúng ta gặp mặt với họ.”
Tư Triết gật đầu, dừng laji một chút rồi hỏi: Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Lăng Khiên ném một điếu thuốc cho anh, vuốt vuốt mi tâm: “Bị mất ngủ.”
Tư Triết đốt điếu thuốc, dựa vào lưng ghế phía sao rồi nhìn anh, một lát sau cười cười: “Lần này yêu thương cực khổ à nha.”
Lăng Khiên kéo kéo khóe miệng, ánh mắt nhìn vào máy tính, gõ gõ ngón tay lên bàn, không nói gì.
“Không tiến triển thêm chút nào à?” Tư Triết mạn bất kinh tâm mở miệng.
Lăng Khiên nhìn anh, phun ra vòng khỏi trắng tự giễu cười cười: “Học được nói dối có tính hay không?”
Tư Triết hơi kinh nhạc, sau đó cười đến mức cần ăn đòn: “Có tiến bộ a, thuần dưỡng không sao.”
Lăng Khiên trừng mắt nhìn anh: “Trở về làm việc đi, đừng có mà đứng lắc lư trước mắt tôi. Phiền phức quá.”
Tư Triết bóp bóp tàn thuốc đứng lên, vỗ vỗ chéo áo, cầm lấy tập văn kiện do dự trầm thấp nói: “Kiên. Cậu cảm thấy hai người thích hợp sao?”
Lăng Khiên ngơ ngác, khó hiểu nhìn Tư Triết: “Có ý gì?”
Tư Triết nhún nhún vai, cợt nhả nói: “Không có ý gì. Chẳng qua nhìn cậu sa sút như vậy có chút đau lòng.”
Lăng Khiên không biết làm sao thở dài nhẹ nhõm, cười nói một chút: “Đa ra!”. Sau khi nhìn bạn mình xoay người rời đi thì hơi ngẩn nhìn màn hình máy tính, thật lâu sau cũng không tập trung vào công việc được nữa.
Anh chẳng bao giờ nghĩ tới việc hai người có thích hợp hay không, anh chỉ biết rằng mình sẽ luôn luôn truy đuổi con mồi của mình, bất kể phát sinh chuyện gì cũng sẽ không buông ra.
Gần tới buổi trưa, điện thoại của anh vang lên. Lúc nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, khóe miệng hiện lên nụ cười vô cùng giễu cợt, không chút do dự ngắt điện thoại, nhìn đồng hồ rồi anh cầm áo khoác đứng lên.
Cùng lúc đóChutổng biên thấy điện thoại bị ngắt, trên trán đã có lấm tấm mồ hôi. Sáng nay ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của bộ quản lý tập đoàn Viễn Đông, nói rằng họ muốn chấm dứt tất cả hợp đồng, sau đó ông ta sẽ sửa sang lại một số văn kiện rồi buổi trưa hai bên sẽ gặp nhau bàn bạc vấn đề bồi thường. Đầu óc lãoChulập tức như mộng. Kể từ khi Đồng Yên làm việc ở công ty này đến giờ, Viễn Đông đã ký kết một loạt hợp đồng với họ, tiền thù lao cùng các điều khoản vô cùng hậu đãi, có thể nói một phần ba công việc của công ty Thụy Hi này đều do chính Viễn Đông trợ giúp.
Vội vàng gọi điện thoại thêm mấy lần nữa nhưng đều bị ngắt, lãoChukhông biết mình đã đắc tội gì với thần tài này, làm sao nói trở mặt liền trở mặt vậy a.
Ông đi đi lại lại mấy vòng trong phòng làm việc, ông lại cầm lấy điện thoại gọi điện cho Đồng Yên.
“Alo?Chutổng biên?”
“Đồng Yên à. Cô bây giờ sửa soạn đồ đạc rồi lập tức cùng tôi tới Viễn Đông.”
Đồng Yên sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chutổng biên gấp đến mức không muốn nói thêm gì: “Bây giờ cô đừng hỏi gì cả. Lát nữa trên đường đi tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Dọn dẹp nhanh rồi mười phút nữa chúng ta lên đường.”
Đồng Yên suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cô cảm thấyChutổng biên nhất định là muốn đi gặp Lăng Khiên, mà cô bây giờ cũng rất muốn gặp ai kia.
Hai giờ chiều, Lăng Khiên cùng Tư Triết đi vào kí túc xá của Viễn Đông, liếc nhìn phòng chờ thì thấy thân ảnh quen thuộc kia. Hôm nay cô mặc bộ đồng phục công ty màu tím nhạt, áo sơ mi trắng ở bên trong, phía trên là thẻ nhân viên mày bạc, tóc được buộc lỏng lẻo phía sau, thanh lệ mà không mất đi sự chững chạc.
Anh cúi đầu dừng laji một chút, ngoắc ngoắc khóe miệng đi tới.
Hai người ở phòng chờ nghe thấy tiếng động thì lập tức đứng lên.Chutổng biên cười giả lả, cất tiếng: “Lăng tổng, cuối cùng ngài cũng trở về. Chúng tôi chờ ngài từ trưa đến giờ.”
Lăng Khiên không có nhìn lãoChu, mà hơi nhíu mày nhìn Đồng Yên: “Ăn cơm trưa chưa?”
Đồng Yên nghe giọng nói khàn khàn mềm nhẹ của anh thì mặt đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lăng Khiên trực tiếp ôm lấy bả vai cô, lúc xoay người nhìn lãoChunhàn nhạt mở miệng: “Phòng bàn công việc ở lầu tám.Chutổng biên một mình đi đi, sẽ có nhân viên tương quan dùng ngài thảo luận chi tiết công việc sau.”
Đồng Yên nhìn bộ mặt kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm của lão Chu thì cười hì hì, bị Lăng Khiên ôm ra đến cửa, đi qua Tư Triết thì nhìn anh le lưỡi, coi như chào hỏi anh.
Tư Triết hơi trố mắt nhìn bóng lưng của hai người rời đi, hoảng hốt một lúc lâu, đè lại cảm giác nhàn mạt mất mát không rõ xuống, xoay người hường về phía Chu tổng biên đang ngây ngốc mở miệng: “Chu tổng biên, xin mời đi bên này.”
Trong phòng anh không gian ưu nhã.
Đồng Yên cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, Lăng Khiên ngồi dối diện với cô, thỉnh thoảng giúp cô gắp một thức ăn, trong mặt sủng nịnh và nụ cười ôn hòa toan tính.
“Anh một chút cũng không ăn sao?” Đồng Yên nhìn anh, trong lòng nho nhỏ đau lòng. Chỉ mới không gặp anh một tuần mà cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này gầy đi không ít.
Lăng Khiên cười lắc đầu, múc cho cô thêm một bát canh nữa, đưa tới: “Em mau ăn đi. Làm sau lại ngốc như vậy hả? Đến mà không gọi điện báo trước cho anh biết.”
Đồng Yên nhỏ giọng trả lời: “Em sợ anh đang bận việc.”
Ánh mắt anh trở nên càng ôn nhu, cười cười: “Vậy thì cũng phải ăn cơm trước chứ.”
Cô từ từ uống canh, có chút ủy khuất nói: “Lão Chu gấp đến độ như sắp phát điên, em làm sao dám đi ăn cơm chứ.”
Lăng Khiên nhìn bộ dạng cau mày của cô mà không khỏi bật cười, nhéo nhéo mũi cô nói: “Cho ông ta đáng đời.”
Co do dự một chút rồi mở miệng hỏi anh: “Anh tại sao lại muốn ngưng tất cả hợp đồng vậy?” ...