XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Hừm…thật sự không biết là anh 20 tuổi hay 2 tuổi nữa !!!

Tôi khẽ thở dài…

Ồ ! Lại là tiếng chuông lolli vang lên.

Trúc Vũ ? Muốn trêu chọc gì nữa đây.

Tôi vừa nhìn anh vừa nghe máy một cách đầy cảnh giác.

Vừa ấn nút màu xanh, ngay lập tức…vẻ mặt của tôi trở nên sa sầm và vô cùng hoảng hốt theo tiếng la hét của đầu dây bên kia.

Tôi nghiến răng, gằn từng chữ :

- Tớ-sẽ-giết-cậu !!!

Anh ngẩng đầu lên.

Tôi tắt máy, nhìn anh rồi lại nhìn suất cơm đã vơi đi một nửa.

Môi mím chặt lại…

Thấy anh lại định tiếp tục ăn tôi liền hét lên :

- Anh không được ăn nữa !!!

Anh bị làm cho giật mình, ngẩn người nhìn tôi vài giây…

Ồ , không lẽ Trúc Vũ lừa tôi à ?

Tôi hít một hơi sâu, giành lấy cái thìa trong tay anh, thử ăn một miếng…

Ánh mắt anh thoáng qua sự bất đắc dĩ.

- ….

Rồi… đã cảm thấy… vậy là…

Ngay lập tức, tôi bịt miệng, nhắm tịt mắt lại …phải cố gắng lắm mới nuốt được trôi .

Cái gì đây !!! Thế này mà ăn được sao !!!

Vô-cùng-kinh-khủng !!!

Mặn đắng, cay xè…giống như chỉ là muối với ớt !!!

Phải mất một lúc hít thở sâu, ngửa cổ nhìn trần nhà , tôi mới tạm thời xua đi được cảm giác kinh hoàng vừa rồi. Nhớ là chỉ tạm thời thôi nhé !

Anh nhìn tôi…vẻ mặt vẫn điềm nhiêm như thường.

Đáng giận ! Như thế mà sao không nói với tôi ? Lại còn ăn được từng đó nữa !

Tôi cắn môi, cảm xúc đan xen phức tạp , đem chiếc hộp sứ đáng chết đó bỏ lại vào túi , không thèm nhìn anh :

- Sao anh lại ăn cái này ? Nếu mà anh nói là thích thì em không tin đâu ! Vừa mặn vừa cay ! Anh vì cái gì mà làm như thế chứ ! – tôi tức giận nhìn người ấy – Duy Phong ! Em ghét anh !

Trước thái độ của tôi, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, ánh mắt hiện rõ nét cười, buông ra một câu thật nhẹ nhàng :

- Vy Anh, anh mất vị giác rồi .

- …

***

Tôi ngồi yên ở sofa, cúi gằm mặt.

Còn tưởng là sẽ mang lại cho anh bất ngờ chứ . Chỉ toàn hại người khác thôi !

Nhưng mà anh ấy…xấu xa !

Tôi càng nghĩ càng cúi thấp đầu hơn.

Đúng lúc đầu tôi sắp chạm phải mặt bàn thì có chuông điện thoại reo lên.

Là tiếng chuông mặc định khô khan. Phía trên bàn, chiếc điện thoại trắng đang rung lên một cách cố chấp.

Tôi đưa mắt nhìn người ấy.

Những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên bán phím như là không hề nghe thấy gì cả.

Tâm trí tôi bỗng chốc quay trở về những ngày mà tôi còn khủng bố anh bằng điện thoại.

Chẳng cuộc gọi nào của tôi mà anh chịu nhận cả !

Có phải là anh cũng như bây giờ không ?

Hứ ! Kiêu căng !

Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo :

- Vy Anh, nghe giúp anh.

Tôi miễn cưỡng cầm lấy chiếc điện thoại, có hơi run.

Tên hiển thị là HV.

Anh lười quá ! Cứ viết tắt thế này !

Lần trước, suy nghĩ mãi tôi mới biết được, tên hiển thị M chính là mẹ anh ấy !!!

Tôi nín thở, ấn nút nghe.

Hình như đầu dây bên kia không ngờ là sẽ có người nghe máy nên ngập ngừng , một lúc sau, giọng nói tao nhã đầy dịu dàng của một cô gái vọng ra :

- Duy Phong. Em rất nhớ anh. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em bây giờ rất muốn gặp anh. Có được không ?

- ….

- Duy Phong, chỉ năm phút thôi cũng được. Anh nhé !

- ….

- Anh đừng có vô tình như thế được không hả Duy Phong . Em xin anh đấy !

- …

Bên trong điện thoại, cô gái ấy vẫn không ngừng năn nỉ, cầu xin anh.

Tôi cũng không còn rõ những gì cô ấy nói nữa…những ngón tay bám chặt mép ghế sofa, cắn chặt môi…

Người con gái này…có quan hệ gì với anh ?

Cái này là máy cá nhân của anh mà…

Tôi thấy nhịp tim mình dồn dập hơn nhưng cũng không thể xác định rõ cảm xúc lúc này là như thế nào.

Chỉ biết môi càng ngày càng cắn chặt…

Giọng cô ấy cũng dần lớn hơn kéo theo cả sự hoang mang và sự cầu xin mạnh liệt.

Tiếng bàn phím không còn phát ra nữa…

Giọng nói trầm ấm quen thuộc chợt vang lên :

- Vy Anh.

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Vẻ mặt của anh đầy trấn tĩnh, khẽ gọi :

- Lại đây.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, chậm chạp bước lại gần.

Đầu dây bên kia, người con gái ấy vẫn không ngừng cầu xin…

Anh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại đang bị nắm chặt.

Anh lướt qua màn hình rồi nghe máy, giọng nói trở nên vô cùng thờ ơ và lạnh lùng :

- Xin lỗi ! Không được rồi. Bạn gái tôi đang giận. Xin đừng làm phiền !

- …

Anh tắt máy rồi lia thẳng trên bàn làm việc.

Sau đó kéo tôi lại, để tôi ngồi trên chân anh, cười một tiếng :

- Làm sao thế ?

Không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này nên tôi vùi đầu vào người anh, im lặng không nói gì.

Anh đưa tay ôm tôi, nói như cười :

- Không phải là em đang ghen đấy chứ ?

Tôi nhỏ giọng hờn dỗi :

- Người ấy yêu anh .

- Ừ.

- …

Lại còn như thế ! Thừa nhận một cách ngang nhiên !

Tôi vùi mặt sâu hơn.

Anh khẽ thở dài :

- Ngốc ! Đang nghĩ gì thế này ?

- …

- Siêu ngốc ! Cho là anh thích cô ta ?

- ….

Anh nắm tay tôi, chất giọng xen lẫn sự hoang mang :

- Vy Anh. Đừng khóc, có được không ? Anh với cô ta không là gì cả.

Nước mắt đã thấm ướt áo anh.

Tôi nói đứt đoạn :

- Người ấy yêu anh…cũng có rất rất nhiều người khác yêu anh. Tại sao…lại chọn em ? Tại sao anh lại chọn em ?

Anh thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó ôm tôi chặt hơn, đáp lại đầy ý cười :

- Vừa xinh , vừa ngoan, vừa hiền lành, vừa học giỏi, vừa khiêm tốn, nói chung là Vy Anh của anh quá tuyệt vời. Anh không thích em mới lạ . Được chưa ?

- Anh Duy Phong ! – Tôi nghẹn giọng – Có phải là em rất được ưu ái không ? Mọi người ai cũng đều rất thương và cưng chiều em. Còn anh . Chị Kamila và bao nhiêu khác đều phát điên vì anh, sao anh lại chịu để ý tới em chứ !

- Vì em rất đáng yêu. Đôi với người khác, được bên em là một điều rất hạnh phúc. Có biết không ?

Rồi hai người chúng tôi cũng không nói gì thêm…

Tôi vẫn vùi đầu vào ngực anh.

Còn người ấy, vẫn nhẹ nhàng ôm tôi.

***

Ngoài kia, sắc trời đã trở nên xanh dịu .

Căn phòng kính vẫn thật yên lặng.

Một tay nhẹ di chuyển trên lap top, một tay ôm lấy cái người ngốc nghếch kia, anh khẽ hỏi :

- Vy Anh, em ngủ đấy à ?

Đáp lại là một giọng nói đầy mơ màng :

- Vâng.

- Em ham ngủ thật đấy.

- Em nói với anh là em ham ngủ rồi mà.

- Thế Vy Anh định ngủ như thế này à ?

Một cơn gió đông chợt lùa vào .

Chiếc rèm trắng khẽ tung bay…

Lạnh…Theo phản xạ, người ấy ôm chặt lấy anh :

- Vâng.

- Anh sẽ không làm việc được.

Người ấy nhăn mặt , kèm theo sự bực bội :

- Mặc kệ ! Đó là việc của anh . Em không quan tâm. Em muốn ngủ.

Anh cười :

- Khi ngủ thì sẽ hư như thế này à ?

Lần này, người ấy hét lên :
...
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Đọc Truyện Teen - Em Cứ Chạy Đi!! Chạy Mệt Thì Quay Về Với Anh Full
» Đọc Truyện Teen - Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em Ful
» Truyện Teen - Cool Boy Và Đầu Gấu Full
» Đọc Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
» Ngoại Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full
1234»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo