Bởi anh im lặng nhưng vẻ mặt hiện rõ – Em dám chống đối tôi xem.
Anh mỉm cười hài lòng :
- Kem này có thể sẽ rất khác. Tất cả đều do mẹ anh làm.
Nhắc tới mẹ anh, tôi lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm đó. Mặt lại đỏ rồi …
- Nhưng bác ấy đang ở nước ngoài mà ?
- Ừ. Kem, để tủ lạnh sẽ ko hư.
Tôi lại liên tưởng đến cái tin nhắn về kem mà đã gửi cho anh ấy. Tôi ko biết là người ấy cũng đang nghĩ tới triết lí đầy ham ăn đó.
- Em ăn nhé ?
- Ừ. Bây giờ em có thể.
Kem vừa tan ở miệng, tôi đã muốn ăn hết…cả tủ lạnh kem ấy.
Rất ngon. Tuy cũng là kem hạnh nhân nhưng so với kem ở quán Mun thì tuyệt hơn nhiều. Và Mun là nơi có kem ngon nhất đấy.
- Anh Duy Phong, mẹ anh …từng bán kem sao ?
Anh bật cười ra tiếng trước câu hỏi của tôi :
- Ko. Ngon sao ?
- Vâng, rất ngon.
- Ừ. Nhưng cũng chỉ được một ly này thôi nhé. Trời đang lạnh.
Ác độc ! Ác độc ! Anh ấy thật ác độc ! Kem nhiều như thế mà giấu !
Tôi ngậm ngùi ăn hết ly kem rồi theo anh vào phòng làm việc.
Tôi tự tìm gì đó chơi vì anh đang trao đổi điện thoại với các đối tác. Anh lại bận rồi.
Đọc sách vậy. Nhưng sách gì mà toàn viết bằng tiếng nước ngoài thế này ? Làm sao đọc đây.
Còn có vài quyển tiếng việt thì lại chi chít những số liệu , nội dung mà tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.
Đến xem ảnh trong sách cũng … ko hiểu nổi .
Thấy tôi loay hoay mãi mà vẫn chưa làm được gì, anh bước tới ,đưa tay lấy một quyển gì đó thật dày ở trên giá cao đưa cho tôi.
Sách gì mà lớn như thế này …
À, ko phải sách, là một quyển album của gia đình anh.
Tôi cẩn thận giở ra xem thật kĩ, trong đó bao gồm ảnh của anh từ bé tí.
Hình như anh ko thích chụp ảnh, tấm nào cũng thấy anh nghiêng đầu hoặc chán ghét nhìn vào ống kính. Và có lẽ, đa số ảnh của anh đều là được chụp trộm.
Dáng vẻ lạnh lùng của anh đã có sẵn từ nhỏ. Và vẻ điển trai cũng vậy.
Có cả ảnh bố mẹ anh nữa. Hai bác ấy tôi đã thấy trên tivi và bảo rất nhiều.Bác trai đầy cương nghị và uy quyền, còn bác gái thì luôn có một nụ cười ấm áp, dễ mến. Hai bác ấy thật đối lập nhưng lúc bên nhau, lại hài hòa và tương xứng một cách tuyệt vời.
Trang cuối cùng của album là tấm ảnh anh tại sân bay Việt Nam. Cách đây chắc cũng lâu lắm rồi. Chỉ chụp được ở đằng sau. Vẫn mái tóc đen ngắn, dáng người cao ráo , một tay đút túi, một tay kéo chiếc va li đi về phía cửa kiểm soát.
Tôi xem một lúc rồi rút tấm ảnh đó ra …Chính tôi cũng phải giật mình.
Đằng sau…đúng là còn một tấm ảnh khác.
Tấm ảnh nhỏ này được chụp nghiêng.
Một cậu bé có đôi mắt sáng kiên nghị, ngồi tựa vào chiếc cửa gỗ màu nâu nhạt, nụ cười nhẹ hiện trên gương mặt điển trai. Cậu bé ngước nhìn bầu trời trong veo.
Tôi thẫn thờ nhìn tấm ảnh đó…Một cảm giác quen thuộc tới kì lạ.
Và kì lạ hơn nữa là…tại sao tôi lại biết chính xác vị trí và cả nội dung bức ảnh đó…một cách tuyệt đối như thế.
Thấy anh đã tắt điện thoại và bước tới, tôi liền gấp cuốn album lại .
Có lẽ tấm ảnh này là bí mật nên anh mới cất như thế.
Và có thể tôi đã thấy tấm ảnh này trên mạng. Còn tại sao tôi biết vị trí của nó thì do tôi cũng hay giấu ảnh ở album gia đình như thế này. Trùng hợp thôi.
Chuyện này chỉ có một cách lí giải đó là hợp lí nhất .
- Xem xong rồi sao ?
Tôi gật đầu, tỏ vẻ suy tư :
- Vâng. Em phát hiện ra một điều .
- Điều gì thế ?
- Anh Duy Phong đẹp trai từ nhỏ.
Anh bật cười :
- Anh cứ nghĩ em sẽ nói là buông thả chứ.
Mái tóc đen ngắn, đôi mắt luôn khó nắm bắt, chiếc mũi cao thẳng tắp…tôi đắm chìm trong khuôn mặt đẹp một cách hoàn mĩ của anh :
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại đẹp trai như vậy ?
Anh cũng nhìn tôi :
- Em là người đầu tiên nói anh đẹp trai.
Tôi lập tức phản đối :
- Ko thể nào. Tất cả mọi người đều nói anh rất rất đẹp trai.
Anh cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói :
- Vì vậy, em là người đầu tiên.
Lúc hiểu ra, tôi phì cười. Anh thật kiêu đấy !
- Anh Duy Phong, anh cao bao nhiêu vậy ? – Tôi nhìn dáng người cao lớn của anh, câu hỏi đó tự nhiên buột ra.
- 1m86. – Đôi mắt anh lóe lên một tia tinh quái, khóe miệng khẽ nâng lên – Còn Vy Anh, em cao bao nhiêu ?
A ! Anh đang chạm vào điểm yếu của tôi …Phải thật bình tĩnh đối phó mới được.
Tôi cười tươi nhưng thật ra trong lòng đang cực kì đau khổ :
- Em ko cao lắm đâu. Mấy năm nay em cũng ko đo rồi . Nhưng ở nhà, em cao hơn chiếc tủ lạnh đấy !
Thấy tôi thông minh chưa ! Ko đưa ra chiều cao nhưng mà lại khiến người khác cảm thấy cao đúng ko , haha. Cao hơn tủ lạnh cơ mà !!!
Anh à một tiếng :
- Để anh đo cho Vy Anh nhé .
Chết rồi…Nhà anh có máy đo chiều cao hay thước đo ?
Tôi từ chối :
- Ko cần đâu mà.
- Em đứng lên đi.
- Em ko muốn đứng lên đâu. Em mệt chỉ muốn ngồi thôi.
Anh chỉ im lặng, nhìn tôi thật dịu dàng nhưng ….tôi ko thể ko đứng lên được.
Mà từ khi nào tôi lại bị anh đe dọa và vânglời như thế chứ ? Anh đang theo đuổi tôi cơ mà !
Tôi đứng lên, xụ mặt :
- Anh đo đi, nhưng có thể là ko chính xác đâu.
- Chính xác tuyệt đối.
- ….
Anh đứng đối diện tôi…thật gần, tôi có thể cảm nhận được cả hơi thở nam tính và cả mùi hương nhẹ từ anh.
Tim đập thật nhanh…Như muốn cả thế giới biết nó đang rung động vậy…
Nhưng anh vẫn chưa lấy dụng cụ đo gì mà ?
Rồi đột nhiên, anh cúi xuống nhìn tôi và…phì cười.
- Vy Anh, anh biết em cao bao nhiêu rồi.
Tôi chỉ biết nhìn mũi giày của mình .Thực ra chiều cao của tôi cực kì khiêm tốn…So với bạn cùng lớp đã xấu hổ rồi…Bây giờ lại còn so với anh…Có muốn trốn ko cơ chứ !
Tôi ngượng nghịu :
- Em ko cao lắm đúng ko .
Anh cười lớn :
- Vy Anh, em còn chưa cao tới ngực anh !
- ….
Thảm hại chưa ! Xấu hổ chưa ! Quá đáng chưa !
Tôi cúi đầu trốn…
- Sẽ phải mỏi cổ rồi đây.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đang đi về phía cửa sổ.
Vậy câu vừa nãy anh nói là có ý gì ? Tại sao lại mỏi cổ ?
Tôi định hỏi anh thì có một thứ khác đập vào mắt, qua ô cửa kính lớn là một khu vườn rộng, bãi cỏ xanh mượt và …:
- Anh Duy Phong, em muốn chơi xích đu. – Tôi nói đầy phấn khích.
NHẸ BƯỚC VÀO TIM ANH - CHƯƠNG 36:
Tôi nhắm mắt , thả lỏng người, đầu nhẹ bẫng , tận hưởng bầu ko khí yên bình và ngọt lành này. Mùi thơm nhẹ của cây cỏ , cả tiếng chim ríu rít . Trên chiếc xích đu gỗ, tôi y hệt như một nàng công chúa lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
Còn anh, đứng bên cạnh đẩy nhẹ chiếc xích đu cho tôi.
Thời gian như lắng đọng…khoảnh khắc này, tôi muốn là mãi mãi.
Thật quá lãng mạn nếu như…cơn buồn ngủ ko ập tới.
Mắt tôi bây giờ đã là rất khó mở ra , tôi nhỏ giọng :
- Anh Duy Phong, em muốn ngủ.
Anh giữ chiếc xích đu lại, cúi đầu nhìn tôi :
- Vậy anh đưa em vào nhà .
Nơi này thật sự làm cho người ta cảm thấy thật yên bình và dễ chịu. Tôi ko muốn rời đi một chút nào cả :...