80s toys - Atari. I still have
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


......................

- Thanh!

Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nó quay lưng lại và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang. Lâu nay cậu nhóc chẳng chịu sang lớp nó chơi, đến hôm nay mới chịu ló mặt.

- Dạo này cậu lặn đi đâu thế? Học cùng một trường mà mình chẳng thấy tăm hơi cậu đâu cả!

- Hì! Mấy tuần nay mình bận học đội tuyển nên không có nhiều thời gian! Mà Thanh nhớ mình làm gì, có anh trai ngày nào cũng kề cận bên cạnh rồi mà. Mình với anh giống nhau, thấy anh cũng như thấy mình!

- Thôi thôi! Đừng có nhắc tới cơn ác mộng của mình nữa! Mà hôm nay sang lớp mình có chuyện gì thế??? Vừa mới kiểm tra Văn xong, đang thảm đây!

- Thế à? Cậu làm bài được không?? Liên...Liên làm bài được không?

- Ơ! Sao hôm nay hỏi cả đến Liên nữa thế??????

- À ờ...thì...Liên là bạn thân của cậu....Tiện thể mình hỏi....

Nó nhăn mày đầy suy tư khi nhìn thấy thái độ lúng búng của Quang khi hỏi về Liên, cậu nhóc sau câu hỏi của nó cứ đứng gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên. Như thế là sao nhỉ?????

- Liên mấy hôm nay có việc nên không đi học!

- Ơ! Sao thế?

- Mình cũng không rõ...

- Vậy...thôi nhé! Mình về lớp đây.......À! Tặng Thanh nè!

Nó cười nhẹ cầm lấy viên kẹo Anpenlibe từ tay Quang. Lúc trước khi nhận như thế này, nó thấy lòng vui đến kì lạ, nhưng bây giờ, thì cảm giác hoàn toàn bình thường....Mọi thứ cứ thay đổi hẳn đi...Rất nhiều....

Tan học. Minh gõ nhẹ vào đầu nó trước khi chạy ra nhà xe khiến nó điên tiết rượt theo. Cậu nhóc khi không thích quậy thì thôi, chứ đã nỗi máu lên rồi thì chẳng ai sống nỗi. Nó là một điển hình....

Đạp xe giữa trời chiều mát mẻ, nó thả cho mái tóc xõa bồng bềnh theo chiều gió. Có lẽ nó là một trong những đứa hiếm hoi thích mặc áo dài vào mùa này, đơn giản vì nó thích màu trắng. Nhìn tinh khiết và dễ chịu. Đưa đôi mắt mở ra xung quanh, nó cười tươi khi trông thấy những hàng xe nối đuôi nhau chở những tà áo dài phất phới. Thời học sinh có gì đáng nhớ hơn điều này? Khi mà tuổi học trò gắn liền với phượng đỏ, phấn trắng, và tà áo dài trong sáng tinh khôi....Nó cứ vừa đạp vừa nhìn mãi như thế...Bây giờ đã là thời điểm cuối của học kì 2 năm 11, chỉ còn một năm nữa nó được làm học sinh...Mới nghĩ đến đó đã thấy buồn buồn. Thời gian trôi mau lắm, thoắt cái rồi sẽ đến lúc nó phải rời xa tà áo dài trắng mà mình đang mặc, rời xa ngôi trường cấp 3 thân yêu này, rời xa những đứa bạn nhí nhố, tinh nghịch nhưng rất tốt bụng ngày ngày vẫn cười đùa cùng nó. Mọi thứ đâu đó đã thấm dần màu của chia ly...

Có lẽ Thanh sẽ chìm trong cảm giác vui buồn lẫn lộn ấy thêm một lúc nữa nếu như không nhìn thấy một cảnh tượng khiến nó phải giật mình. Đằng trước kia không phải là Liên đó sao??? Con nhỏ đang đi cùng ai thế chứ???? Một ông anh nào đó tóc tai lởm chởm, nhuộm vàng chói lóa, tay chân thì toàn hình xăm....Bỗng chốc nó cảm giác lạnh sống lưng.....Một cái gì đó rất khó chịu xuất hiện làm người nó bần thần....Nó mong là mình nhìn nhầm, nó mong là mình nhớ nhầm....đó không thể là hắn! Không thể là Prince!!!!!!!!!


10/ Bằng tất cả sức lực của mình, nó hì hục đạp đuổi theo. Nhưng xe đạp không thể thâng được xe máy, chỉ trong phút chốc chiếc Dream chở Liên đã chạy tuốt đằng xa, để lại trước mặt nó những vệt khói mờ mờ. Nó thấy ruột gan cứ lộn tung cả lên. Những mảng ký ức đầy ám ảnh lại trở về, nguyên vẹn trong tấm trí. Thế mới nói, trong đời mình, ta có thể gặp rất nhiều người, có những người gặp một lần thì ta sẽ quên, nhưng có những người dù có muốn thì không tài nào ta xóa được hình ảnh của họ trong kí ức. Có nhiều lý do để giải thích cho việc này, đôi khi vì họ cho ta những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng đôi khi họ khiến ta đau đến mức vết thương cứ mãi ở trong lòng... Prince – Minh Nhật chính là một ví dụ điển hình, người đã để lại trong nó một ký ức kinh khủng...

Vừa đạp về nhà, nó đã thấy tiếng cười nói vang cả một góc sân. Nhìn vào thì mới hay hôm nay anh Thiện đưa người yêu về ra mắt. Nó cũng không ngờ mình lại là người đóng vai trò ông tơ bà mối trong cuộc tình mang tính “thiên sử” của ông anh hai quý hóa. Nói tới đây thì mọi người chắc cũng đoán được ra người yêu Trần Minh Thiện là ai. Đó không ai khác chính là chị Ngân – người đã lỡ cướp đi trái tim chàng trai đào hoa của chúng ta trong chớp mắt ở buổi tiệc sinh nhật hôm nọ.

- A! Nhỏ Thanh nó về rồi!

Nó khựng lại, tay chân nổi cả gai ốc lên khi đón nhận sự chào đón thân thiện đến quái lạ của ông anh trai. Sống với nhau gần mười tám năm trời nhưng chưa lần nào nó nhìn thấy anh mình đầy tình cảm và hiền từ như thế. Nó ngơ người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ:

- Hì! Em chào chị ạ! Hôm nay trông chị xinh quá! Hai anh chị chuẩn bị đi đâu à?

- Mày tinh mắt thật! Anh với chị Ngân chuẩn bị đi dự tiệc tiễn đứa bạn thân của anh sang Úc!

Nó gật gù, nói chung thì Thanh cùng có nhiều cảm tình với chị gái này. Nhìn chị Ngân rất nữ tính và tốt bụng, không ngờ anh trai nó một đời tung hoành trên trường tình cuối cùng lại chọn cho mình một người con gái theo đúng chuẩn công dung ngôn hạnh của phụ nữ Việt Nam truyền thống. Âu cũng là quy luật. Cũng giống như những người giỏi giang giàu có thường không thích lấy những cô vợ cũng giàu có giỏi giang như mình, họ muốn có một bến đậu đủ vững để xây dựng một gia đình thực sự và một ai đó đủ nhỏ bé, yếu đuối để họ được chở che suốt cuộc đời. Theo như nó thấy thì anh Thiện rất rất thích chị Ngân, nói đúng hơn là yêu rất nhiều. Dù hai anh em suốt ngày gây gổ nhưng nó vẫn luôn mong anh mình tìm được hạnh phúc.

- Hai này! Em thấy ba mẹ cũng thích chị Ngân lắm đó! Hai lo mà giữ chị cho chặt vào, đừng có giở cái thói đào hoa ra nữa nghe! – nó lôi anh Thiện vào một góc rồi “dặn dò”.

- Xời! Anh hơn mày cả đống tuổi mà còn cần mày phải dạy nữa sao! Yên tâm đi cưng! Có Ngân rồi anh không cần đứa con gái nào nữa hết!

Anh nó trả lời một cách đầy tự tin rồi xoa đầu nó bước ra ngoài. Nó im lặng nhìn theo. Hy vọng là hạnhphúc thực sự đã đến...

..................

Ngồi một mình trong phòng, nó lôi máy điện thoại ra rồi gọi lấy gọi để cho nhỏ Liên. Nhưng tín hiệu trả về chỉ là những tiếng tút tút kéo dài trong vô vọng. Hơn ai hết nó hiểu bạn mình đang ở trong tâm trạng không được bình thường, Liên lại là đứa nhạy cảm và ít làm chủ được bản thân. Bây giờ lại đến việc nhỏ ta quen với Prince – kẻ lừa tình trên mạng càng khiến lòng nó rối như tơ vò. Nó sợ Liên không đủ tỉnh táo và sẽ làm những chuyện dại dột. Tụi nó còn quá trẻ và non nớt giữa cuộc đời phức tạp này. Nó nhăn mặt rồi thở dài buồn bã...

Sáng...

Sân trường vắng lặng, mấy chiếc ghế đá trống người ngồi, chỉ vương vãi trên mình những chiếc lá bàng đã lìa cành sau một cơn gió nhẹ. Hôm nay không hiểu sao nó lại thích đi học sớm. Nhìn mọi thứ vào buổi ban mai trông rực rỡ và tinh khôi thấy lạ. Bây giờ nó mới thấy mình đúng là tuổi 17, thích mơ mộng v
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Trái Đất Tròn Và Ngày Gặp Lại Không Nước Mắt
» Con Trai Tỉnh Lẻ Say Gái Thành Phố Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Hoàng Hậu Lọ Lem Full
» Thằng Người Gỗ Full
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân Full
» Yêu Đi Để Còn Chia Tay Full
» Truyện Teen - Phải Lấy Người Như Anh
» Truyện Teen - Lớp Học Siêu Quậy
» Truyện Teen - Cool Boy Và Đầu Gấu Full
123456»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo