- Tụi mày toàn nói càn, cô nghe láng máng thế, chứ có biết là thật đâu, vả lại bao người đến thuê ở đây nào có thấy con ma nào. Có mà chúng mày hay đi chơi đến khuya, mới dẫn ma về nhà thôi. Cô bảo chúng mày cứ đi mua hoa quả bánh kẹo, vàng hương về, đặt ở ban công và cúng chúng sinh cho nó thôi ko làm phiền nữa.
Hồi đó có biết gì về ma mãnh, lễ lạt đâu, nghe cô nói cũng gật gù nghĩ đúng, nên cúng chúng sinh để con bé em được yên thân, nhưng chẳng đứa nào biết cúng. Thế mới bảo cô là chúng cháu sẽ mua lễ, rồi buổi tối cô lên thắp hương cúng hộ chúng cháu. Cô chủ nhà được cái dễ tính với thương người, nên cũng đồng ý cúng cầu cho tụi tui.
Tối đó, tui nhớ rõ lắm, vì chính xác vào ngày 31/10- ngày ma quỷ ở phương tây, nhưng cũng là ngày ma quỷ của tụi tui. Thật sai lầm khi nghe lời cô chủ nhà.
Tụi tui mua hoa quả, bánh kẹo, vàng mã nén hương như lời cô bảo, rồi sắp ra cái mâm nhựa (hồi đó sinh viên mà, làm gì có mâm sắt, mà cái mâm này giờ vẫn theo tui nhé :”>) đợi khi nào cô ăn cơm xong thì lên cúng giúp tụi tui. Khoảng tầm 10h gì đó, cô mới lên, đốt 2 cây nến ở 2 bên mâm, rồi thắp 3 nén hương lẩm bẩm cúng. Nhưng đang cúng dở chừng, trời thì lặng gió nhé, 2 cây nến tắt, cô chủ sau này kể lúc đó cô gai hết cả đốt sống, miệng ko nói được nữa, phải mất một lúc cô mới làm chủ được cơ thể, cô sợ quá, cắm nén hương vào khe của chồng vàng mã, rồi vội đi xuống nhà ngay, mà ko nói tụi tui câu nào. Tụi tui nghĩ chắc cô cúng xong rồi, nên cũng an tâm, còn ngây thơ nghĩ 2 cây nến tắt là do gió thôi, nên 3 đứa xem phim đợi hương tàn, rồi phá cỗ, lúc đó tầm 11h rồi nên cũng đói, ăn tạm mấy cái bánh. Tui ko biết để chân hương ở đâu nên cứ vứt ở góc nhà gần cửa ra vào, còn vàng mã thì đi đốt. Xong xuôi tụi tui nghĩ chắc sẽ ổn, nên đi ngủ với nhau. Ai dè… đêm đó là đêm con ma nữ đó quậy con em tui tới bến.
Vẫn như đêm qua, tui lại nghe thấy tiếng con mèo nhà tui nó gào thảm thiết làm tui phải giật mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì thấy khoảng hơn 12h30 gì đó, tui theo thói quen đưa mắt nhìn khắp xem con mèo tui đâu, thì thấy nó ở cuối giường, mắt sáng choang nhòm nhòm ra cửa, lông thì dựng đứng hết cả lên, tui thấy nó thế mới ngồi dậy bế nó vào lòng nựng thì trong căn phòng lúc đó tối om, tui thấy lờ mờ dáng con em tui đang đứng gần cửa ra vào.
Hầu các thím đến đó nhé, gửi ngay kẻo các thím lại em bảo em són. Vừa gõ vừa nhớ lại, vừa nghĩ sắp xếp câu văn, lâu bỏ xừ mà các thím cứ bảo em són
Giờ lại ngồi type tiếp đây, hi vọng trong ngày hnay sẽ xong để các thím khỏi hò hét em nữa
Sáng ra bỏ công gõ xong rớt mạng, mất toi của em 1 trường đoạn, giờ lại ngồi gõ lại, bách nhục.
Sắp hết rồi các thím, đến ngày cuối cùng rồi, nhưng chịu khó đợi em nhé.
Vẫn như đêm qua, tui lại nghe thấy tiếng con mèo nhà tui nó gào thảm thiết làm tui phải giật mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì thấy khoảng hơn 12h30 gì đó, tui theo thói quen đưa mắt nhìn khắp xem con mèo tui đâu, thì thấy nó ở cuối giường, mắt sáng choang nhòm nhòm ra cửa, lông thì dựng đứng hết cả lên, tui thấy nó thế mới ngồi dậy bế nó vào lòng nựng thì trong căn phòng lúc đó tối om, tui thấy lờ mờ dáng con em tui đang đứng gần cửa ra vào.
-2
Tui mới gọi con bé, nhưng con em tui nó vẫn hí hoáy mở cửa, tui nghĩ nó buồn vệ sinh, nhưng thấy lạ, nếu muốn đi vệ sinh nó thường gọi tui để đi cùng mà.
Thế rồi tui đập vào chân bà chị kia, rồi nhảy ra bật đèn xoay người con em tui lại. Phải nói dị hết sức, nó mắt mở thao láo quay mặt về phía tui mà như chẳng thấy tui trước mặt, mắt nó cô hồn bỏ xừ(em ko còn biết miêu tả thể nào cho các bác tưởng tượng ra nữa). Tui gai cả người mới lay nó tỉnh, mà nó ko chịu tỉnh, cuối cùng tui tát nó 1 cái, lúc đó nó mới hoàn hồn. Nó nhảy ngay lên giường làm tui cũng giật bắn người nhảy lên theo nó, chị cũng tỉnh rồi, lại tiếp tục cùng tui chứng kiến cảnh con em tui hoảng loạn và khóc nhiều dễ sợ, nhiều hơn bình thường í, 2 đứa lại ôm nó cho nó bớt sợ, mắt lấm lét nhìn ra hướng cửa sổ, rồi lại cửa chính. Sau khoảng hơn 30ph khóc ngon lành, con em tui mới chịu nín. Sáng sau khi ko sợ nữa nó mới kể tụi tui nghe đêm qua nó thấy gì, còn lúc này tụi tui chỉ hành động và quan sát thui, chớ ko có hỏi nó cái gì hết, nên đoạn này tui lắp ghép lời nó kể sau này với diễn biến vụ việc cho mạch lạc nhé.
Như thường lệ, con bé em tui lại thấy con ma nữ đó, vẫn cái nụ cười ko răng quái gở đứng ở cửa sổ. Rồi nó chỉ tay vào con em tui, rồi nó rời đi khỏi cửa sổ, xuất hiện ở cái khe cửa chính, (cửa chính của tui lúc đó có 1 khe nhỏ do kính cửa vỡ ra, tui cứ để đó ko dán vào để cho thoáng nhà) con em tui thấy nó vẫy tay với mình, thế là con em tui cứ như bị ai thôi miên, đi về phía nó, cho đến lúc tui gọi nó, thì nó mới điều khiển được cơ thể mình.
Con em tui khóc 1 hồi, nó hoảng loạn bảo tụi tui:
- Đừng để em ngủ, em ko muốn ngủ, các chị đừng cho em ngủ nhé…
Thế là tui dậy đi pha cho nó cốc café, lúc đó có 3 gói, tui pha hết luôn, cho nó uống. Mắt nó vừa nhắm vừa uống, nó cứ rũ người ra trực ngủ. Tui thì tát nó mấy hồi để nó tỉnh táo, ko cho nó ngủ, cũng nghĩ nếu nó ngủ thì con ma đó kéo nó đi mất, lúc đấy tui phải làm sao. Thế nhưng chẳng cưỡng lại được, con em tui nó lại gục xuống ngủ mất trong khi đang uống café, tui lay nó mãi, khoảng 4ph sau nó tỉnh, nó lại khóc lóc, nó lảm nhảm trong hoảng loạn:
- Con ma đó nó lại đến, các chị nghe thấy tiếng nước chảy ko?... đừng cho em ngủ…
- nó cười với em, em nghe rõ giọng cười của nó, em nghe thấy nó bảo em là:”tao thích mày rồi đó”…
- tiếng nước chảy sao mỗi lúc một to thế… em thấy ngạt thở chị ơi… (tui buông ngay nó ra ko ôm nó nữa)… ngạt thở lắm… huhu…
Con em tui khóc quá trời lun, lại dỗ nó, hồi đó sợ ma thì ít mà sợ nó bị ma bắt thì nhiều, nên cứ chăm chăm vào con bé thôi mà ko quan tâm đến cái gì nữa…Tui cho nó uống nốt cốc café còn dở kia, nói là cho uống, chứ thực ra là ép, cứ ngửa đầu nó ra mà lấy thìa xúc vào, nó thì buồn ngủ trối chết rồi, chẳng thiết gì nữa. Được hết cốc café, nó bắt đầu tỉnh táo, mấy chị em lúc này đói, nên lôi hoa quả cúng lúc tối ra gọt ăn, hình như hồi đó là táo hay lê gì đó ko nhớ, chỉ nhớ là con em tui ôm tui, bà chị kia thì ngồi gọt hoa quả (mọi việc đều làm trên giường nhé, hồi đấy sợ chẳng dám ra khỏi giường), ăn xong 1 quả, vừa ăn vừa chọc nhau cười cho bớt sợ, khoảng đâu chừng 2h30 sáng hay sao í, con em tui nó nói nó buồn ngủ rùi, ko chịu được nữa, lúc đầu tui ko cho nó ngủ đâu, bắt nó tỉnh, nhưng rồi nó van xin tui cho nó ngủ, cái giọng van xin đó làm tui mềm người cũng gật đầu cho nó ngủ. Thế là nó nằm xuống, tui với chị tiếp tục gọt hoa quả ăn, lại kể chuyện cười (bà chị này có khiếu kể chuyện cười lắm nhé), 2 đứa chẳng còn sợ gì, cứ vừa ăn vừa nói, lại cười như nắc nẻ, thiệt là mấy đứa ko gặp ma thường thế lắm, lúc này tụi tui vẫn còn hoài nghi con bé em lắm, cũng chỉ tin 8- 9 phần thôi, còn 1-2 phần còn lại là chưa chịu tin, dám lắm có thể con emtui nó bị thần kinh phân liệt, cơ thể yếu nên thần hồn nát thần tính, tất cả đều do trí tưởng tượng của nó thêu dệt lên, hoặc cũng có thể là con em tui nó diễn, cơ mà nếu diễn thì đạt quá, lại kéo dài hơn tháng trời, thế thì phục lắm.
Tui vừa cắn miếng táo vừa quay sang con em tui ngó nó, thì thấy nó nhoẻn miệng cười. Tui mới nạt nó:
- Gớm. Bảo đi ngủ thì ko ngủ, lại nằm hóng chuyện thế kia.
Chẳng thấy nó ý kiến gì, vẫn nằm cười. Tui lay nó:...