Polaroid
Wap đọc truyện hay
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Nếu muốn thì hãy cầu cho tôi cắt cái đuôi đằng sau ấy!_Ung dung phóng nhanh vượt ẩu, Đằng Hy liếc nhìn chiếc ô tô nãy giờ bám dai lấy mình không dứt qua chiếc gương chiếu hậu, không chút thương hoa tiếc ngọc tăng tốc rẽ vào một ngã đường khác, chạy thẳng ra đường quốc lộ, khiến đầu Giai Băng theo quán tính đập mạnh vào cửa xe.

Lần thứ 13 rồi đấy! Giai Băng cô đã bị ăn đập lần thứ 13 rồi nha!! Đầu cô đã bị móp, chất xám cũng đã cạn vơi, thế mà tại sao cái tên Đằng Hy trời đánh kia còn không chịu tha cho thể xác đã tàn phế của cô chứ!

Nhất là cái cổ, anh ta có nghe tiếng xương rạn nứt bên trong không vậy?

-Đằng Hy, xin anh đó...tôi..._Chưa kịp nói hết câu, xe ô tô của Đằng Hy đột ngột phanh kít lại giữa quãng đường vắng đồng không mông quạnh, khiến cô thêm lần nữa đập thẳng đầu vào kính trước của xe như một cú K.O trong đấu quyền, não bộ chấn động mạnh, đau nhói.

Xong! Giai Băng cô bắt đầu nhìn thấy 3, 4 con chim vàng bay vòng vòng trên đầu mình rồi đó.

-Anh...anh muốn giết chết tôi, đúng không?_Nhăn mặt đưa tay nắn bóp cái cổ 'nhờ' chấn động cuối làm cho nhức nhối lên âm ỉ, Giai Băng trừng mắt nhìn khuôn mặt thiên sứ của Đằng Hy, nửa muốn đập nát nó trả hận, nửa lại dâm tà muốn vuốt ve.

-Lắm lời!_Không thèm liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Hy mở cửa bước xuống xe, đưa mắt xem xét lên 4 chiếc lốp lép xẹp, mặt nặn ra vẻ chán chường pha lẫn bực bội.

-Sao vậy?_Tinh mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương có vẻ không được tốt, Giai Băng ngây ngô hỏi, lập tức nhận lại 2 cái liếc sắc lạnh như muốn chọc tiết người của Đằng Hy. Có lẽ, tốt nhất cô nên im lặng.

Ngoan ngoãn ngồi một hồi, vì không có gì làm nên Giai Băng cảm thấy buồn ngủ, cô há miệng to, ngáp một hơi thật sảng khoái. Trước cái nhìn vô tình bắt gặp của Đằng Hy, Giai Băng thẹn thùng xấu hổ cúi mặt thương tiếc cho hình tượng nhanh chóng bị phá nát, đôi gò má có chút đỏ ửng.

Nhưng, Đằng Hy cũng không nói gì, anh móc từ trong túi ra 2 chiếc kẹo cùng loại ban nãy đưa cho cô, hếch nhẹ đầu ra ý 'Cầm lấy'.

Tuy có chút sững sờ trước hành động 'tốt đột xuất' của Đằng Hy, Giai Băng vẫn hồn nhiên nhận kẹo, vừa bóc vỏ vừa vu vơ hỏi:

-Anh thích vị chanh?

-Không!

-Vậy sao anh ăn nó?

-Vì nó có vị của cuộc đời.

-Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi kẹo!_Không nghĩ nhiều lắm về câu trả lời hàm ẩn của Đằng Hy, Giai Băng bỏ viên kẹo vào miệng, tích cực hưởng lấy vị ngọt chua tản ra từ nó.

-Không cần!_Quay đầu nhìn Giai Băng, khóe môi Đằng Hy ranh mãnh nở một nụ cười châm chọc_Vì chúng...cơ bản đã hết hạn sử dụng!

Đangăn ngon lành, đang nhai rất công suất, Giai Băng vừa nghe thấy thế đã ho lên sặc sụa, miệng theo bản năng 'phóng uế' hết toàn bộ 'thi thể' của viên kẹo lẫn calo ra ngoài, tức giận nhìn Đằng Hy:

-Sao anh...

-Ù!_Một chiếc máy bay trực thăng mang theo âm thanh hỗn tạp cùng đám cháu, chắt, chút, chít thuộc họ hàng trực thăng cắt ngang 'mạch tâm tình' của Giai Băng, từ từ hạ cạnh vào khoảng đường rộng không bóng người gần chỗ cô.

Theo sau đó, tiếng động cơ êm nhẹ của một đoàn xe đen bóng dần dần xuất hiện, dàn trận địa bao vây xung quanh xe ô tô của Đằng Hy, khí thế oai hùng nhờ chênh lệch về lực lượng mà tỏa lênngùn ngụt.

Trái với sự kinh ngạc hằn rõ trên trán Giai Băng, Đằng Hy vẫn thản nhiên dựa vào thành xe, đưa mắt nhìn chàng trai với phong thái cao ngạo, quý phải của đấng vương quân từ đằng xa đang tiến lại gần, khóe môi cong lên ý vị:

-Nhanh đấy!

P/s: Mong chap này sẽ ko làm các bà thất vọng và ủng hộ nhiệt tình như chap trước, hehe

Giờ thì các bà bít ai là chồng Giai Băng chưa nà?
Chap 13: Face to face
Tiếng bước chân đến.

Tiếng bước chân dừng lại.

Phút chốc chỉ còn âm thanh hỗn độn của động cơ cánh quạt, đồng cơ ô tô gần bao trùm lấy mọi thứ.

-Đến nhanh đấy!_Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Đằng Hy cười ranh mãnh nhìn Đằng Dạ tâm tình lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình, đánh giá.

Đằng Dạ nghe câu châm chọc của Đằng Hy cũng chẳng thèm mở miệng đáp lại, quay đầu đưa mắt nhìn Giai Băng đang nhắn nhó, cáu bẩn dán ánh nhìn nghi hoặc lên người mình. Cái biểu hiện chán ghét đó, thực sự khiến người khác muốn bóp náp huống hồ là anh. Cô ghét gặp anh đến mức này?

-Coi bộ, em không mấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của người anh trai này rồi!_Giữ nét cười lạnh rực rỡ Chúa ban cho trên môi, Đằng Hy tỏ vẻ đau khổ, rời lưng khỏi thành xe_Anh định sẽ cho em một bất ngờ nữa chứ!

-Ế! Hai người là anh em?_Im lặng dỏng tai lên nghe ngóng Đằng Hy độc thoại nội tâm, Giai Băng vừa hiểu được đôi chỗ liền nhanh nhảu 'phát biểu xây dựng bài', mắt mở to trưng cầu nét ngây thơ,
ngoan ngoãn đúng chất Giai Nhân Kỳ nhằm khiến 2 người kia bị choáng 'sắc', tình nguyện trả lời mình.

-Bất ngờ anh nói chính là chuyện này đấy hả?_Dường như không để ý đến câu hỏi ngây thơ rõ ràng muốn chọc tức người của Giai Băng, Đằng Dạ quay mặt nhìn anh mình, hơi chút châm biếm hỏi.

-Chuyện này cũng không thể trách anh được. Anh vốn chỉ muốn đến nhìn mặt cô ấy một cái, nhưng không ngờ cô ấy lại dùng Mỹ nhân kế dụ dỗ anh đưa cô ấy rời khỏi lễ cưới. Em biết đấy, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, huống hồ, anh là người rất dễ động lòng. Có trách...em nên trách Giai Băng ấy_Nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm, Đằng Hy không ngần ngại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người đang nghe tận tai, chứng kiến tận mắt câu vu khống trâng tráo của mình, khóe môi còn phụ hoa thêm nụ cười không thể chân thành hơn.

-Ê! Anh nói gì thế hả? Tôi nói là tôi muốn kết hôn nhưng anh vẫn cương quyết đem tôi đi mà!! Anh có tin tôi vời nhân chứng vật chứng đến đây đối chiếu không?_Cho dù có là tiểu thư đài cát, ai đánh cũng cười, ai chưởi cũng cười, ai mắng cũng không ngừng cười, nhưng Giai Băng vẫn biết phân rõ phải trái trắng đen, vu oan trắng trợn như thế, không phải là sỉ nhục thanh danh, hạ thấp nhân phẩm của cô sao? Không thể để yên được nữa, Giai Băng vùng dậy đâu tranh, cố hét to hơn Đằng Hy, nói nhiều hơn Đằng Hy để chiếm lợi thế cho mình. Thường, người đanh đá luôn thắng. Điển hình rõ nhất chính là 3 chị em của cô.

-Này nhóc, em là tiểu thư danh giá sao có thể nói dối không chớp mắt như thế hả?_Đằng Hy gõ lên đầu Giai Băng cái cốp, khẩu phập tâm xà cố bịt miệng cô.

-Anh...

-Được rồi! Chúng ta sẽ nói chuyện sau!_Lạnh lùng quát to, Đằng Dạ lướt mắt lên nụ cười nở rộ trên môi anh trai mình một chốc rồi cúi người toan bế Giai Băng ra ngoài_Đi về làm lễ cưới.

-Ơ! Không được! Tôi không đi với anh_Khước từ cái bế hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết mà từ nhỏ bản thân mình luôn ao ước, Giai Băng quyết liệt bám lấy thành ghế, đầu lắc nguầy nguậy tỏ rõ quyết tâm sắt đá.

-Tại sao?_Đằng Dạ nhíu mày.

-Tại...anh ta không về làm sao tôi làm lễ cưới được_Giai Băng chỉ tay về phía Đằng Hy nói, khiến đôi mắt lơ đãng của anh cũng thuận đường tia về phía cô.

-Tại sao?_Thanh âm Đằng Dạ vừa mang u uất vừa phảng phất nét thâm trầm.

-Vì anh ta là chồng tôi...anh ta không về tôi lấy ai? Chất xám của anh để đâu mà đến chuyện này cũng không hiểu hả?_Khinh bỉ lườm Đằng Dạ một cái rõ dài, Giai Băng hống hách đáp như thể đang khoe khoang một món đồ bạc tỉ nào đó.

Câu nói của Giai Băng vừa tản vào không trung, theo không khí vào màng nhĩ hai người còn lại đã gây ra không ít hậu quả 'bất thường' cho chủ thể của nó. Đằng Dạ có lẽ vì quá sốc trước phát ngôn kia nên không biết phải nói gì, im lặng toát ra một luồng hàn khí tựa hơi thở của mùa Đông khiến Giai Băng bất giác rùng mình ớn lạnh. Còn Đằng Hy, đôi mắt lơ đãng của anh đột nhiên như tìm kiếm được thứ đáng để mình chiêm ngưỡng, nhanh chóng đảo quỹ đạo liếc về phía cô, thâm ý cong môi như cười như không....
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Bao lâu rồi em nhỉ ?
» Bước về phía tình yêu
» Bức thư của chàng tỉ phú vô sinh
» Bình yên nhé, người yêu cũ !
» Bốn mùa trong tớ là cậu
12345»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu là tôn trọng hai tiếng chia tay
» Xin lỗi ! tôi không phải fangirl của cậu
» Truyện Teen - Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em
» Tấm bưu ảnh cuối cùng
» Quà cho cậu chính là tớ đây!
1234»
Tags:
Kho ứng dụng Android,Tải game haywap tải game
U-ONC-STAT
Xoá Quảng Cáo